Tinh Thần Châu

Chương 233 : Hỏa

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Người nọ mang theo Trần Phong đi tới cửa hang chỗ Dược Thiên Sầu, bên trong hồng quang lòe lòe cũng không biết đang làm gì, có Trần Phong làm đầu lĩnh người nọ mới dám đi theo vào. Hai người vừa đi vào nhìn thấy tình cảnh bên trong lúc này liền trợn tròn mắt há hốc.

 

Trong động hồng quang nhộn nhạo, tựa hồ có thứ gì đang du đãng trong không khí, ôn độ cực kỳ cao, Trần Phong và thủ hạ mới đứng một chút nhất thời có loại cảm giác hít thở không thông vì bị nhiệt độ cao xông lên, bằng tu vi hai người hình như có chút không chịu nổi. Dược Thiên Sầu trần truồng khoanh chân ngồi dưới đất, trên người không có một đồ vật nào, mái tóc đen không chút ràng buộc tung bay, cả người ngồi nơi đó giống như một đoàn hỏa diễm đang thiêu đốt, xích diễm yêu dị toát ra quanh thân hắn, hồng quang trong động chính từ trên người hắn tỏa ra.

 

Bên trong ôn độ rất cao, hai người ngây người một lát, cảm giác miệng khô lưỡi khô, thực sự không chịu được nữa, không thể làm gì khác hơn là lui đi ra.

 

"Ngươi thủ ở chỗ này, không cho bất luận kẻ nào đi vào." Trần Phong nhìn thủ hạ dặn dò một câu liền đi, sự tình có chút quái dị, hắn muốn tìm người có thể làm chủ đến. Không bao lâu, Bạch Tố Trinh vội vã theo hắn tới.

 

Xem Dược Thiên Sầu trần truồng ngồi dưới đất, thần tình Bạch Tố Trinh có chút xấu hổ, trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao, may là Trần Phong e ngại nhiệt độ cao bên trong không dám tiến vào, bằng không càng khó xử. Đối với tình hình quái dị như vậy nàng cũng không rõ ràng, lúc này đi đến gần quan sát, đi tới bên người Dược Thiên Sầu, Bạch Tố Trinh thất kinh, càng tới gần hắn, ôn độ cũng càng cao, tới cách xa hắn vài bước, bằng tu vi Độ Kiếp hậu kỳ của nàng không ngờ cũng không chịu được nhiệt độ cao như vậy, chỉ đành phải lui trở lại.

 

Nhiệt độ cao tới mức chính mình còn không chống được, hắn thế nào khả năng ngồi yên ở đó như không có việc gì? Bất quá từ vẻ cười nhàn nhạt trên mặt Dược Thiên Sầu là có thể nhìn ra, hắn hình như có thu hoạch, hẳn là không cần lo lắng. Liên hệ tới đoạn thời gian rồi Dược Thiên Sầu mỗi đêm làm ra cử động quái dị là nhìn chằm chằm lên tinh không, phỏng chừng hắn đang tu luyện một môn pháp quyết kỳ lạ nào đó.

 

Trong ngực có suy đoán, nàng thối lui ra ngoài động, Bạch Tố Trinh dặn dò Trần Phong: "Hắn không có việc gì, phái người thủ tại chỗ này, đừng cho người quấy rối hắn." Trần Phong cung kính nhận lệnh, Bạch Tố Trinh đi nhanh trở về, nàng bức thiết muốn biết tinh không vào buổi tối thật ra cất giấu bí mật gì.

 
 

Chân nguyên vận chuyển, thử khống chế chúng nó, kết quả phát hiện hỏa nguyên tố rất ngoan, muốn chúng đi đâu thì đi đó, không có khuynh hướng phản kháng một chút nào. Không biết bức ra bên ngoài cơ thể sẽ có phản ứng gì? Dược Thiên Sầu vươn một ngón tay, chậm rãi bức ra một chút hỏa nguyên tố, chỉ "phốc" một tiếng, một đoàn ngọn lửa nhỏ bừng bừng thiêu đốt trên đầu ngón tay. Làm Dược Thiên Sầu hoảng sợ nhảy dựng, đừng nướng ngón tay lão tử thành cây lạp xưởng nha, liền vội vã vừa đập vừa thổi, muốn dập tắt lập tức.

 

"Di!" Dược Thiên Sầu kinh dị một tiếng, ngọn lửa kia không thể dập tắt không nói, thế nào thiêu đốt trên ngón tay mình lại không hề có một chút cảm giác? Thậm chí một chút cảm giác nóng cũng không có? Tại sao có thể như vậy? Nỗi lòng ổn định xuống tới, lúc này phát hiện ngọn lửa đẹp đẽ dị thường, so với màu sắc ngọn lửa bình thường đậm hơn rất nhiều, hơn nữa mơ hồ còn có cảm giác tâm ý tương thông.

 

Có cảm giác này, thử vận chuyển chân nguyên trong cơ thể khống chế, thử qua một lần liền phát hiện, quả nhiên có thể khống chế nó. Theo chân nguyên thu về, đoàn ngọn lửa dần dần thu nhỏ lại, một lần nữa ẩn vào trong ngón tay.

 

"Chậc chậc!" Dược Thiên Sầu liên tục lấy làm kỳ lạ, hỏa nguyên tố lại bức ra, ngọn lửa lại hiện, lại thu lại quay về trong cơ thể. Trải qua nếm thừ, phát hiện hỏa nguyên tố vận dụng càng nhiều, hỏa đoàn xuất hiện lại càng lớn, mà chính mình rất dễ đem khống chế. Hiểu rõ được huyền bí bên trong, Dược Thiên Sầu bỗng nhiên nắm chặt hai tay, chỉ thấy toàn bộ thân thể đột nhiên toát ra một đoàn liệt hỏa, mà hắn đang đứng sừng sững bên trong liệt hỏa lại binh yên vô sự, nhìn quần áo trên người và đồ dùng hàng ngày, còn có chân nguyên mình bảo hộ, quả nhiên không có chút tổn hao gì, chính mình hoàn toàn có thể nắm giữ chúng nó trong tay, căn bản không cần lo lắng.

 

Dược Thiên Sầu đứng bên trong liệt hỏa hướng chung quanh quan sát, ánh mắt rơi vào một mặt vách đá, bỗng nhiên cong ngón tay bắn ra một đoàn ngọn lửa nhỏ, chỉ thấy hồng quang chợt lóe, mặt vách đá trong nháy mắt xuất hiện một lỗ thủng cháy đen...