Tinh Thần Châu

Chương 258 : Bắt gian tại giường

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Dược Thiên Sầu có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, vốn tưởng rằng tính tình kiệt ngạo bất tuân của hắn nhất định sẽ không dễ khuất phục, đang chuẩn bị đánh cho hắn chết khiếp, triệt để cho hắn phục tùng, thật không nghĩ tới cũng là một tên thức thời, đúng là một người đáng đào tạo!

 

Mặc cho hắn quỳ trên đất, không để ý đến hắn. Dược Thiên Sầu gọi mười đội viên Anh Hùng tới, lại khuyến khích một phen, dặn mười người không ngừng cố gắng bảo vệ an toàn cho Thạch Văn Quảng thật tốt. Đương nhiên, việc ban thưởng cũng rất hậu đãi.

 

Để mười người quay về chỗ, Dược Thiên Sầu nhìn Thạch Văn Quảng cười nói: "Mộng hoàng đồ thống trị chỉ trong tiếng nói cười, còn nhiều thời gian, tướng quân nên bảo trọng thân thể nhiều hơn. Dược Thiên Sầu xin cáo biệt!"

 

"Cung tống tiên sinh!" Hai cha con có giữ lại cũng vô dụng, không thề làm gì khác hơn là chắp tay đưa tiễn. Vừa ngẳng đầu thì Dược Thiên Sầu đã không còn hình bóng, hán tử như tháp sắt quỳ trên mặt đất cũng đã biến mất không gặp. Thạch Văn Quảng xuôi tay than thở: "Đáng tiếc Tiểu Thiên không bằng hắn a!"

 

Bên trong ô Thác Châu, Trương Bằng giương mắt nhìn chung quanh, có điểm không hiểu gì. Dược Thiên Sầu đứng bên cạnh lạnh lùng nói: "Ngươi ở tại thế tục là một viên dũng tướng, nhưng ở chỗ này, tùy tiện đi ra một người cũng mạnh hơn ngươi. Ta cho ngươi một cơ hội thoát ly khỏi sự phân tranh của con người, hảo hảo nắm chặt, đến lúc đó ngươi sẽ biết hiện tại ngươi nhỏ bé bao nhiêu."

 

Quan Vũ phóng ngựa đi đến, Dược Thiên Sầu nhìn thấy con tuấn mã thì có điểm tê răng, đạm nhiên nói: "Đây là đồ đệ thứ hai của ta, đưa hắn đến quân doanh cùng tu luyện với Hồng Thất, cần phải đốc xúc nghiêm khắc."

 

Quan Vũ nhíu nhíu mày, không rõ vi sao hắn liên tiếp thu nhận đồ đệ, gật đầu, nhìn Trương Bằng quát: "Đi theo ta."

 

"Ngựa tốt!" Trương Bằng nhìn chằm chằm Xích Thố nhịn không được sợ hãi than thở, hắn là quân nhân rong ruổi sa trường, đối với ngựa tốt tự nhiên có tình cảm. Lại quay đầu, Dược Thiên Sầu đã biến mất, lúc này chạy theo sau Quan Vũ.

 
 

Ngay buổi tối đầu tiên Phí Đức Nam chấp chưởng Vạn Phân Viên, Lan Băng Tuyết ngây thơ cho rằng mình giúp trượng phu chuyện lớn như vậy, trượng phu hẳn có thể tiếp thu sự thực bà là yêu quái, vì vậy đem thân thế của mình nói ra. Phí Đức Nam thất kinh, nhưng lúc đó cũng không hề biểu lộ điều gì, bất quá trong lòng có gai, dần dần có khuynh hướng bất hòa với bà. Sau đó gặp được mẹ của Phù Dung dung mạo mỹ lệ, lâu ngày sinh tình, rốt cục chuyện đã xảy ra, liền âm thầm lui tới cùng nhau.

 

Thẳng đến khi Phù Dung được sinh ra, việc này mới bị bại lộ. Sau khi Lan Băng Tuyết biết chuyện, mặc dù giận cũng không hé răng, đợi có một lần Phí Đức Nam đi ra khỏi Vạn Phân Viên, triệt để bạo phát, đánh đập mẹ của Phù Dung thì thôi, cuối cùng còn một ngụm nuốt ăn cả mẹ của nàng, mà Phù Dung còn trong tã lót lại bị bà ta ném luôn vào chậu than, muốn tươi sống cho nàng chết cháy, may là Cửu Cô đúng lúc xuất hiện, mới cứu được Phù Dung, thay đổi là người khác, chỉ sợ dù có đến, Lan Băng Tuyết cũng sẽ không buông tha. Mà sau khi cứu sống, trên mặt Phù Dung cũng bị lửa thiêu, trở thành vết sẹo không thể xóa mờ.

 

Sau khi Phí Đức Nam trở về biết chuyện, muốn liều mạng với Lan Băng Tuyết, thế nhưng Ma Cửu Cô đứng ra giải hòa, làm người chứng kiến, ra ước định cho hai người, tiểu Phù Dung cũng bị để lại trong Tang Thảo Viên, vị đắng nhiều năm cũng không cần phải nói. Mà từ ngày đó Phí Đức Nam và Lan Băng Tuyết ngoài mặt hòa nhưng tâm bất hòa.

 

Sự tình trải qua là như vậy, Dược Thiên Sầu sau khi nghe xong, vuốt cằm hắc hắc cười lạnh nói: "Ta nói thế nào cứ đứng gần bà ta là thấy lạnh sưu sưu, nguyên lai là con ngọc thiềm thừ tu luyện ngàn năm, còn luyện cái gì mà Hàn Băng pháp quyết."

 

"Nói đến đều là lỗi của ta." vẻ mặt Phí Đức Nam tự trách, thống khổ lắc đầu.

 

"Việc này không thể hoàn toàn trách ngươi, trách nhiệm hoàn toàn do con cóc tinh kia." Dược Thiên Sầu híp hai mắt trầm giọng nói: "Đều nói độc nhất lòng đàn bà, quả nhiên không sai. Hắc hắc! Ta mặc kệ là nguyên nhân gì, cũng không quản là chuyện phát sinh lúc nào. Mẹ nó! Dám hạ thủ với nữ nhân của ta, phải trả cả vốn lẫn lời cho lão tử."