Tinh Thần Châu

Chương 287 : Một trận đánh nhỏ

Ngày đăng: 09:52 18/04/20


Phi kiếm chấn động khí lưu gần bên, một cỗ uy hiếp cường đại tùy theo lao đến, đây là uy lực xuất thủ của Độ Kiếp trung kỳ. Võ Tứ Hải gào to: "Võ Chính Cương dừng tay." Nhưng cũng đã chậm.

 

Dược Thiên Sầu không kịp nghĩ nhiều, tốc độ và uy lực xuất thủ của đối phương thật rất nhanh, cũng không cho hắn kịp suy nghĩ, chỉ là chuyện của một ý niệm chợt lóe trong đầu, phi kiếm đã mang theo khí thế khiếp tâm hồn người bay đến.

 

"Nha!" Dược Thiên Sầu quát to một tiếng phẫn nộ, trong nháy mắt dùng phương thức bạo tạc từ trong thân thể bắn ra vô tận hỏa diễm, hỏa diễm thanh sắc. Theo tính tình của hắn không thể không phẫn nộ, chính mình vừa nghe xong lời Võ Tứ Hải, thu hồi Thanh hỏa, Võ Chính Cương lại nhân cơ hội hạ thủ, khẩu khí này làm sao nuốt xuống.

 

Thanh sắc liệt diễm thao thao ập tới, những người quanh thân cả kinh, ánh mắt rất nhanh xẹt qua bốn phía, có loại cảm giác không đường bỏ chạy. Uy lực thanh diễm vừa rồi mọi người cũng đã lĩnh giáo, một gã trưởng lão Độ Kiếp sơ kỳ chỉ thoáng chốc đã bị thiêu thành tro tàn, mọi người làm sao dám cho nó đụng tới. Rơi vào đường cùng, dù là mọi người đều phải trực tiếp quơ kiếm phá vách tường bắn ra.

 

Trong tay Võ Chính Cương không kiếm, nhưng tu vi cao thâm, trở tay đánh một chưởng, trực tiếp đánh bay vách tường sau lưng, người tùy thế chưởng bay ra. Dược Thiên Sầu đang phóng xuất liệt hỏa lại càng hoảng sợ, vốn tưởng rằng uy lực của Thanh hỏa có thể đem phi kiếm hòa tan, vậy mà kiếm của đối phương tuy có dấu hiệu hòa tan, nhưng cũng đủ thời gian trước khi hòa tan đã lấy được mạng của hắn. Do phán đoán sai lầm làm lỡ thời gian, làm hắn muốn né tránh cũng đã không còn kịp nữa.

 

Trong túi trữ vật, tinh mang nhanh như thiềm điện liên tiếp bắn ra, hầu như dùng phương thức cực nhanh nối gót bay ra chàng thẳng vào thanh phi kiếm bắn tới, thanh âm gần như chẳng phân biệt được trước sau liên tục phát sinh công kích gần hai mươi lần, lúc này mới ngăn cản được thế tiến công của phi kiếm đối phương. Dược Thiên Sầu không chút do dự phất tay ngưng ra một cỗ Thanh hỏa như long quyển phong, thân trong biến lửa, dùng lửa bao quanh thanh phi kiếm, phát huy ra nhiệt độ cao cực mạnh đốt cháy. Chỉ cần phi kiếm không hủy, đối phương vẫn còn khả năng xa xa điều khiển công kích, nhượng phi kiếm của tu sĩ Độ Kiếp trung kỳ gần người liên tục công kích, đây không phải tu vi của hắn có khả năng ngăn được.

 

Toàn bộ vách tường của Võ gia từ đường nhất thời đều bị phá ra lỗ thủng, trong từng lỗ thủng đều lóe ra một người, theo sát phía sau mọi người là từng con thanh sắc hỏa long. Từ trên cao nhìn lại, Võ gia từ đường đã biến thành như một con cua. Các trưởng lão chạy ra khỏi phòng đứng rất xa, sắc mặt mỗi người âm tình bất định, cho tới bây giờ bọn họ chưa từng nghĩ qua hơn bốn mươi Độ Kiếp kỳ trưởng lão, không ngờ lại bị một thanh niên nhân có tu vi Kết Đan kỳ làm cho cướp đường mà chạy.

 

Kỳ thực bọn họ coi như đã tốt, có mấy đệ tử thủ vệ tại cửa từ đường, không rõ tình huống nên căn bản không kịp chạy, trong nháy mắt đã bị liệt diễm nuốt sống, ngay cả tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp phát sinh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Vài thanh phi kiếm "ầm ầm" một tiếng đâm thủng nóc nhà, Dược Thiên Sầu phi thân ra, mang theo khí thế thanh sắc liệt hỏa nghiêm nghị đứng trên nóc nhà, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt chăm chú nhìn vào trên người Võ Chính Cương. Trên cao nhìn xuống ánh mắt Dược Thiên Sầu âm trầm không nói, khí thế giống như hỏa thần càng cấp áp lực cho mọi người.

 

"Hưu..." Thanh âm cao tốc phi hành truyền đến, mọi người quay đầu nhìn lại, Dược Thiên Sầu quay đầu nhìn lại, Dược Thiên Sầu cũng không ngoại lệ, chỉ thấy ba điểm đen từ phía thác nước Võ gia xa xa bay tới rất nhanh. Cự ly lớn như thế, ba điểm đen chỉ trong mấy lần nháy mắt đã tới. Ba gã lão giả trống rỗng đứng cách Dược Thiên Sầu ở địa phương không xa, có thể cảm giác được ôn độ cường hãn của Thanh hỏa, ánh mắt ba người vô cùng kinh ngạc nhìn nhau. Mà Dược Thiên Sầu cũng đang đánh giá ba người, trong ngực lộp bộp một chút, thầm nghĩ không hay, từ tốc độ ba người bay tới mà xem, hẳn là tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ, nhìn lại trang phục, là người của Võ gia không sai.

 

Quả nhiên, người của Võ gia vây quanh phía dưới nhất tề hành lễ nói: "Gặp qua tộc lão!" Võ Chính Cương vốn định hạ lệnh mọi người động thủ, nhưng tộc lão có bối phận cao nhất trong gia tộc đã tới, liền không tới phiên hắn lên tiếng.

 

Ba lão gia lăng không đứng không để ý tới phía dưới, lão giả ở giữa nhíu mày nói: "Thanh niên nhân, ngươi là người phương nào, vì sao phải thiêu Võ gia từ đường?" ở thời đại này mà nói, từ đường của một gia tộc là địa phương thần thánh, hủy từ đường của người chẳng khác nào trở thành kẻ địch của cả một gia tộc.

 

Dược Thiên Sầu biết lần này mình không thể chiếm tiện nghi, một chút liền tới ba Độ Kiếp hậu kỳ, tu sĩ có loại cảnh giới này so sánh với Độ Kiếp trung kỳ cũng là một bên trời bên đất. Tuy rằng uy lực Thanh hỏa thật lớn, nhưng bằng vào chính tu vi hiện tại của mình muốn điều khiển Thanh hỏa thành thục thật không quá khả năng, hay là khi tới Nguyên Anh kỳ có thể thử xem, hiện tại động thủ tức là muốn chết.

 

Dược Thiên Sầu không trả lời lão giả, ánh mắt lần nữa chuyển qua trên người Võ Chính Cương, hừ lạnh một tiếng nói: "Võ Chính Cương, ngươi khinh người quá đáng!" Sau đó ánh mắt nhìn quanh bốn phía lạnh lùng nói: "Võ gia các ngươi vong ân phụ nghĩa! Không ngờ muốn nuốt hết linh thạch bán đấu giá của ta, còn muốn giết người diệt khẩu, hắc hắc! Rất tốt, phi thường tốt! Sự tình hôm nay các ngươi nhớ kỹ, ngày hôm nay nuốt của ta bao nhiêu, tương lai ta sẽ bắt các ngươi nhổ ra gấp mười lần trăm lần. Còn có Võ Chính Cương ngươi, đầu ngươi tạm thời gởi lại, chờ ta tới lấy. Hắc hắc! Dược Thiên Sầu này hôm nay để lại lời này, chư vị chờ coi!"