Tinh Thần Châu
Chương 288 : Lời của Võ Tứ Hải
Ngày đăng: 09:52 18/04/20
Một đám đệ tử Võ gia vọt tới vốn không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe xong lời nói của hắn, đều ngạc nhiên nhìn nhau, Võ gia nuốt hết linh thạch bán đấu giá của người khác? Còn giết người diệt khẩu? Vẻ mặt mọi người khó có thể tin, Võ gia nhờ vào tín dự mà tồn tại, thế nào khả năng tự hủy căn cơ? Tất cả mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về phía gia chủ Võ Tứ Hải.
Đón lấy ánh mắt của mọi người, Võ Tứ Hải thật sự xấu hổ, nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải. Bởi vì chỉ có hắn hiểu được ý tứ vong ân phụ nghĩa trong lời của Dược Thiên Sầu, người ta mạo hiểm đưa hắn đến Yêu Quỷ Vực tìm được lão tổ tông, mà hắn lại bỏ rơi người ta mặc kệ, đó rốt cục đã là vong ân phụ nghĩa, hôm nay còn muốn giết người ta, tuy rằng Dược Thiên Sầu nghĩ lầm là muốn giết người diệt khẩu nuốt linh thạch, nhưng đó không phải vong ân phụ nghĩa là gì?
Kỳ thực hắn đã không hiểu được tính tinh Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu tự nhiên biết đây không phải giết người diệt khẩu nuốt linh thạch của hắn, thuần túy là vì hắn và Võ Chính Cương một lời không hợp mà xảy ra, nhưng sự tình tới bước này, đã tới bước động thủ cũng không chiếm được tiện nghi, hắn phải chiếm tiện nghi ngoài miệng mới được, không hung hăng cắn đối thủ vài miếng, tạo chút phiền phức cho đối thủ vậy cũng không phải là Dược Thiên Sầu. Điều này cũng có điểm quan hệ tới việc kiếp trước hắn từ một tiểu lưu manh bước lên hỗn thành lão đại xã hội đen, tập tính của côn đồ thường thường vẫn cứ bị lộ ra.
Ba gã lão giả lăng không mà đứng nghe nói vậy, thần tình lúc này trở nên phi thường nghiêm túc, lão giả ở giữa trành xuống quát: "Võ Tứ Hải, lời hắn nói là thực sự?"
Võ Tứ Hải còn chưa mở miệng, ngược lại là Võ Chính Cương nóng lòng tỏ thái độ: "Ba vị tộc lão, ngàn vạn lần đừng nghe tiểu tử này ăn nói bừa bãi!" Nói giỡn sao, Dược Thiên Sầu rõ ràng đâm thẳng vào hắn, nếu như thật sự để ba vị tộc lão hiểu lầm hắn nuốt linh thạch của người ta còn muốn giết người diệt khẩu, ba vị tộc lão không thể không làm thịt hắn, vì vậy không phải tới phiên hắn không vội.
"Dược Thiên Sầu, ngươi hiểu lầm rồi! Có chuyện từ từ nói, ngươi thực sự đã hiểu lầm!" Võ Tứ Hải cười khổ nói.
"Hừ!" Dược Thiên Sầu hừ lạnh nói: "Hiểu lầm? Nếu ta không có vài phần bản lĩnh, Võ Chính Cương đã một kiếm làm thịt ta, đến lúc đó chỉ sợ ngươi có hét là hiểu lầm lớn hơn nữa ta cũng không còn nghe được. Cừu hôm nay chúng ta đã kết xuống, còn nhiều thời gian, chúng ta chậm rãi tính, ta thật hi vọng Võ gia ngươi chơi nổi với ta! Hừ! Cáo từ, không phụng bồi." Nói xong, trực tiếp giẫm mạnh chân phá thủng nóc nhà bên dưới rơi xuống.
"Thanh niên nhân, đem chuyện nói rõ ràng hãy đi cũng không muộn!" Lão giả ở giữa trầm giọng quát to, năm ngón tay vung tay, lăng không xuất hiện một đạo hư ảnh khoảng cỡ một thước vuông, thành hình chộp, theo chỗ lỗ thủng trên nóc nhà xuyên qua thanh sắc hỏa diễm chộp xuống phía dưới.
"Ta kháo!" Dược Thiên Sầu vừa rơi vào trong nhà còn chưa kịp rơi xuống đất nghe được âm thanh phía trên, ngẳng đầu vừa nhìn nhất thời phát sinh tiếng hét quái dị, một bàn tay hư ảnh không sợ hãi Thanh hỏa thẳng tắp hướng hắn chộp tới, đó chính là sự ngưu bức của Độ Kiếp hậu kỳ. Hắn không dám tiếp tục do dự, mang theo một đoàn Thanh hỏa biến mất.
"Đó là tự nhiên, địa vị như lão tổ tông làm sao người thường có khả năng so sánh." Võ Duệ ha ha cười nói.
Võ Chân cũng có điểm tiếc hận nói: "Tứ Hải, lão tổ tông đã nói như thế nào, có thể kể lại thật tỉ mỉ hay không? Lẽ nào không cho chúng ta một cơ hội bái kiến hay sao?"
Võ Tứ Hải thu kiếm vào trong túi trữ vật, cung kính nói: "Trước khi bốn người chúng ta rời đi, lão tổ tông nói nguyên vẹn lời thế này, trên đời này không có gia tộc nào vĩnh viễn không suy tàn, ta có thể làm cũng chỉ là những chuyện thế này, các ngươi tự mình suy nghĩ nên làm như thế nào! Được rồi! Các ngươi trở về đi! Sau này vô luận phát sinh chuyện gì cũng không cho trở lại tìm ta, bằng không sẽ không dễ dàng tha thứ." Lời này Võ Tứ Hải lặp lại nguyên văn, cũng không có sửa chữa hoặc thêm mắm thêm muối.
Ba người kia suy nghĩ lời nói một phen, nhìn nhau, liên tục tiếc hận. Võ Tứ Hải liếc mắt nhìn Võ Chính Cương, thu hồi ánh mắt lại nói: "Ba vị tộc lão, nếu như có thể tìm được một người hỗ trợ, nói không chừng chúng ta còn có thể cầu được một lần cơ hội gặp mặt lão tổ tông."
"Ai?" Ba người cùng kêu lên hỏi. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Chính là Dược Thiên Sầu vừa bị chúng ta bức rời đi." Võ Tứ Hải thấy ba người không hiểu, lúc này liền giải thích: "Lúc đầu khi gặp mặt lão tổ tông, vốn do Dược Thiên Sầu tìm được Quỷ Tướng Quân của Yêu Quỷ Vực là Mông Duyên và Yêu Vương Ngao Lực mang chúng ta cùng đi. Sau khi gặp qua lão tổ tông, Dược Thiên Sầu và lão tổ tông rất hợp nhau, Dược Thiên Sầu muốn theo chúng ta rời đi, nhưng lại bị lão tổ tông mạnh mẽ giữ lại. Lần này có thể nhìn thấy hắn, chắc là quan hệ giữa hắn và lão tổ tông không tệ, nên lão tổ tông đã thả hắn trở về, bằng không hắn làm sao có thể từ trong tay lão tổ tông chạy trốn. Ta vốn đang định hỏi kỹ lại chuyện này, xem có thể để cho hắn giúp đỡ một tay, cầu lão tổ tông cho chúng ta cứ cách một đoạn thời gian có cơ hội đến bái kiến, nhưng thật sự không ngờ lại phát sinh ra chuyện vừa rồi, đã nháo cương với hắn. Bất quá quan hệ giữa hắn và Lập Thành rất tốt, nếu như có thể tìm được hắn, nhượng Lập Thành đứng ra, có lẽ còn có cơ hội vãn hồi."
Nghe vậy ba người Võ Chân vừa bị sự tình về lão tổ tông làm trùng hôn cả đầu, bật người liền nhớ tới chuyện rắc rối với Dược Thiên Sầu còn chưa được xử lý, huống chi bây giờ Võ Tứ Hải nói còn có khả năng nhờ Dược Thiên Sầu giúp đỡ gặp mặt lão tổ tông, lúc này sắc mặt ba người trầm xuống, cùng nhau trành về đầu sỏ gây nên chuyện là Võ Chính Cương...