Tinh Thần Châu
Chương 312 : Thượng cổ
Ngày đăng: 09:52 18/04/20
Dược Thiên Sầu theo lời khoanh chân ngồi xuống, Tất Trường Xuân hỏi: "Ngươi nghĩ tu vi vi sư làm sao?"
Dược Thiên Sầu cười nói: "Đệ tử nói không rõ, dù sao rất cao, là tu vi cao nhất mà đệ tử gặp được."
Tất Trường Xuân cũng không khiêm tốn, gật đầu nói: "Từ sau khi ta đạt được Hóa Thần hậu kỳ, người của thế giới này xưng ta là Thiên Hạ Đệ Nhất Cao Thủ, cũng có người xưng ta là tu chân giới đệ nhất nhân, xưng hô như vậy mặc dù có lời tâng bốc, nhưng vi sư tự nhận tại cảnh giới Hóa Thần kỳ hiện tại đã không còn địch thủ. Nói cho ngươi những lời này, cũng không phải vi sư khoe khoang, kỳ thực là muốn cho ngươi biết, bái ta làm thầy cũng sẽ không bôi nhọ ngươi."
Nghe vậy, trong óc Dược Thiên Sầu nhất thời có điểm choáng váng, thiên hạ đệ nhất cao thủ và tu chân giới đệ nhất nhân, danh hiệu thật quá ngưu, quả thực người ngưu bức luôn phối với xưng hào ngưu bức. Hắn biết tu vi Tất Trường Xuân cao, nhưng chưa thấy qua cao thủ Hóa Thần kỳ khác, cũng không thể so sánh, không nghĩ tới sư phụ lại đúng là thiên hạ đệ nhất.
Nhớ tới vị sư phụ đầu tiên là Hắc Tam Tư chỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ, sư phụ thứ hai tu vi Độ Kiếp kỳ, sư phụ thứ ba tu vi Hóa Thần kỳ, sư phụ một người lại một người, tu vi một người càng cao hơn một người, đáng tiếc cả ba sư phụ cũng chưa có dạy mình thứ gì. Thật không biết mình còn có thể bái vị sư phụ thứ tư nữa hay không, nhưng tu vi của sư phụ hiện tại đã là thiên hạ đệ nhất, theo tốc độ tiến bộ khi bản thân bái sư mà nói, lẽ nào sau này phải tìm thần tiên làm sư phụ?
Luôn bái sư như vậy có phải là có điểm quá vô sỉ hay không? Quản làm gì, bên trong truyện Xạ Điêu Anh Hùng Quách đại hiệp càng có nhiều sư phụ, sư phụ người ta có tới bảy tám người kìa, ta mới có ba mà thôi, không nhiều lắm! Khổng thánh nhân không phải đã nói sao, ba người đi tất có sư phụ ta, mẹ nó! Cổ huấn của Lão Tử càng là siêu cổ huấn, trong ba người đi tất cả đều là sư phụ ta, đủ khiêm tốn a!
Có lý do làm cho mình thoải mái, Dược Thiên Sầu cười nói: "Sư phụ, ngài nói như vậy chứ, có thể bái ngài làm sư phụ là phúc khí của đệ tử, làm sao bôi nhọ đệ tử?"
Tất Trường Xuân gật đầu, không dây dưa ở chuyện này, hỏi: "Ngươi có biết lai lịch của Yêu Quỷ Vực?"
"Tinh Thần Châu." Tất Trường Xuân than thở: "Có người nói chính là do Hồng Mông đại đạo tập trung lực lượng tinh thần của vũ trụ hình thành một viên hạt châu, mỗi triệu năm mới xuất hiện một viên, ai có thể dung hợp, là có thể thành thần, thần là sự tồn tại siêu việt tiên nhân thượng giới, có thể không câu không thúc, bất sinh bất diệt, vĩnh viễn trường tồn. Về phần cuối cùng là ai chiếm được viên Tinh Thần Châu, vậy thì không biết rồi."
"Chậc chậc! Trách không được cả tiên nhân cũng muốn cướp, nguyên lai còn có bảo bối thật tốt như vậy." Đôi mắt Dược Thiên Sầu chiếu sáng, xoa cằm ý dâm, thầm nghĩ, nếu như lão tử có được thì quá tốt rồi.
Có câu ngạn ngữ nói rất hay, nói đang ở trong phúc mà không biết phúc, giống như nói người đó chính là hắn. Đã là thời gian nên phát huy liên tưởng a! Nhưng viên Kim Châu có thể làm cho hắn từ một người phàm biến thành người như bây giờ lại chưa bao giờ được hắn liên tưởng tới. Nguồn: https://truyenfull.vn
"Được rồi, sư phụ!" Dược Thiên Sầu đột nhiên hỏi: "Không phải nói đi cùng Vạn Kiếm Ma Quân hạ phàm còn có một tiên giới đệ nhất thần thú sao, là thần thú gì vậy! Thần thú đó đi đâu rồi?"
"Là một con rồng, có người nói là một con rồng màu đỏ, về phần thần thú đã đi đâu không ai biết được, có lẽ cũng bị chết trong tay hai đối thủ một mất một còn của Vạn Kiếm Ma Quân." Tất Trường Xuân thở dài nói.
Rồng? Một con rồng màu đỏ? Bà mụ nội nó! Không xảo như thế đi? Thần tình Dược Thiên Sầu co quặp, hai mắt trừng thật lớn, trong đầu xuất hiện tràng cảnh bên dưới lòng đất dung nham dưới Mộ Cốc, tràng cảnh làm hắn sợ đến té chạy trối chết, ra vẻ đó là một con thần long màu đỏ, còn từng nhiệt tình nói chuyện với hắn...