Tinh Thần Châu

Chương 400 : Chia tiền (3)

Ngày đăng: 09:53 18/04/20


Người của tứ đại gia tộc nhìn nhau, trách không được lão tổ tông lại chọn hắn làm đệ từ, thật đúng là nhân tài! Tất Sơn càng bao hàm thâm ý liếc mắt nhìn Tất Tử Thông, Tất Tử Thông khẽ lắc đầu cười khổ.

 

Phù Tiên Đảo càng có không ít người thở dài trong lòng, nhân tài như vậy không ngờ bị Phù Tiên Đảo trục xuất khỏi môn phái, nếu vẫn còn, thêm một thời gian có thể tiếp nhận vị trí của Đông Phương Trường Ngạo, đại lý cho Phù Tiên Đảo hành tẩu trong tu chân giới, đáng tin có thể giành được lợi ích lớn nhất cho Phù Tiên Đảo, hiện tại Phù Tiên Đảo chính là đang thiếu người đại lý không biết xấu hổ như vậy a!

 

Thần tình trên mặt Cừu Vô Oán không ngừng co rút, đến bây giờ hắn còn không hiểu rõ, trước đó Dược Thiên Sầu nói muốn gia nhấp Vạn Ma Cung cũng không biết lời thật hay giả.

 

Dược Thiên Sầu sắc mặt ngưng trọng, hai tay khoanh trước ngực đứng cạnh thanh đao, ra vẻ kiên định quyết tâm muốn duy trì công bình chính nghĩa. Kỳ thực trong lòng mọi người đều rõ ràng đang xảy ra chuyện gì, không chính nghĩa nghiêm nghị như lời hắn nói, nói đến đều do tiền nháo ra, nhưng hiện tại cũng không ai đứng ra nói hắn.

 

Sự thực luôn là như vậy, có một số việc mọi người dù biết rõ chân tướng cũng sẽ không nói ra, nếu nói ra, trên mặt mọi người đều khó xem, làm không tốt còn đánh nhau, hậu quả càng thêm khó dự đoán, dù sao có thể ngồi chỗ này, cũng không phải là tiểu hài tử ba tuổi. Xung động luôn cần sự trả giá, nói thì nói lại, giả như Dược Thiên Sầu không có chút thực lực, dám chạy tới đây gây nháo, chỉ sợ đã sớm bị một cái tát chết tươi từ lâu. Đồng dạng nếu như thực sự là như vậy, hắn cũng sẽ không chạy đến tìm chết.

 

Có thực lực bao nhiêu làm chuyện tương đương như thế, không làm theo khả năng, chính mình sẽ chịu tội chứ không phải người khác, báo ứng chung quy luôn ở ngay chính trên người mình.

 

Còn đang trầm mặc, Yến Vô Trần, Ngưu Sâm, Kỷ Niên, Phiền Bôn Lôi còn có Đông Phương Trường Ngạo cùng nhau đi đến, một cỗ khí tức cường giả thuộc về thượng vị giả trong nháy mắt bao trùm toàn bộ sân rộng. Năm người này chính là nhân vật thanh danh hiển hách trong chính ma hai đạo, tất cả mọi người có mặt đều đứng trang nghiêm hành lễ chào. Con ngươi năm người hơi co rụt lại, liếc mắt liền nhìn thấy thanh đao cắm ngay giữa sân, còn có Dược Thiên Sầu đang đứng canh giữ bên cạnh thanh đao.

 

"Chuyện gì xảy ra?" Yến Vô Trần lạnh lùng đảo mắt nhìn qua toàn trường, trầm giọng hỏi. Cừu Vô Oán lập tức bước tới, cung kính đem sự tinh nói rõ ngọn nguồn. Song song, Toàn Đức mình cũng chủ động đi tới nói chuyện với Ký Niên và Phiền Bôn Lôi.

 

Sau khi hiểu được chuyện gì đang xảy ra, Yến Vô Trần hơi ghé mắt nhìn mấy người bên cạnh, lập tức hai mắt chăm chú nhìn lên trên người Dược Thiên Sầu đang đứng bất động, chậm rãi đi qua. Dược Thiên Sầu cau mày, quay đầu lại, vừa lúc chống lại đôi mắt tinh mang sáng quắc của Yến Vô Trần, hắn cũng chậm rãi xoay người lại.

 

Trên người Yến Vô Trần vẫn luôn có cỗ khí tức thượng vị giả. Lúc này hắn đang cường hãn hướng tới Dược Thiên Sầu, tựa hồ muốn làm cho hắn thần phục. Nhưng Dược Thiên Sầu hơi khép hai mắt, kinh lịch hùng bá một phương từ kiếp trước hiện ra trong đầu, ngạo khí áp chế trong lòng đã lâu nảy sinh, đột nhiên từ trong toàn thân bắn ra. Hai cỗ khí tức thượng vị giả khí thế vô hình hiển lộ không thể nghi ngờ, một cỗ khí thế hùng thị thiên hạ, một cỗ khí thế hùng bá một phương, bỗng nhiên chạm vào nhau giao phong.
Bên trong quân doanh ô Thác Châu, Quan Vũ nhìn ba túi trữ vật trên bàn chậc lưỡi không ngớt, năm ức a! Mới mấy tháng thời gian, đã làm ra năm ức, lẽ nào hiện tại linh thạch trong tu chân giới dễ kiếm như vậy?

 

"Tình huống sử dụng Phá cấm Đan như thế nào rồi?" Dược Thiên Sầu nằm trên ghế, hai chân gác trên bàn hỏi.

 

Khuôn mặt Quan Vũ nghiêm túc đáp: "Phá cấm Đan quả nhiên thần kỳ. Hơn tám trăm Nguyên Anh kỳ, hiện tại chúng ta đã tạo ra được hơn ba trăm cao thủ Độ Kiếp sơ kỳ, hôm nay có thêm năm ức, cũng đủ trong thời gian ngắn toàn bộ cho năm trăm Nguyên Anh kỳ còn lại biến thành cao thủ Độ Kiếp sơ kỳ."

 

"Đã có ba trăm người rồi? Tốt tốt tốt!" Ánh mắt Dược Thiên Sầu sáng lên, lập tức nhíu mày nói: "Tu vi tới, cũng không đại biểu có được thực lực Độ Kiếp sơ kỳ. Mau chóng dùng năm ức này đem năm trăm người còn lại đề thăng, sau đó tập trung tám trăm người huấn luyện thực chiến. Linh thạch khó tìm, ta cần nhờ tám trăm người này biến thành gà đẻ trứng. Linh thạch dành cho gần vạn người còn lại, phải dựa vào tám trăm người này."

 

Quan Vũ gật đầu, vừa nghĩ tám trăm Độ Kiếp kỳ cùng kéo ra ngoài, hắn không khỏi hít sâu một hơi, hắn trường kỳ tổ chức thực chiến, có thể tưởng tượng ra những người này tập trung lại tác chiến có bao nhiêu kinh khủng. Nếu như Dược Thiên Sầu muốn làm ra chuyện táng tận thiên lương, hậu quả thực sự là khó có thể nghĩ đến.

 

"Hai đồ đệ của ta và cổ Thanh Vân, ngươi phải trành chặt một chút. Sau khi tu vi tới Độ Kiếp kỳ, cũng ném bọn họ tới thực chiến tập luyện hung hăng một phen. Tốt nhất cho bọn họ biến thành địch nhân giả thiết, chỉnh thật nặng cho ta, đương nhiên đừng để làm tới chết, dù có đánh cho chết khiếp cũng không sao, cùng lúc dưỡng xong quay trở lại." Dược Thiên Sầu nhàn nhạt nói.

 

"Đó là đồ đệ của ngươi a! Ngươi thật nhẫn tâm...Quan Vũ chần chờ nói.

 

Dược Thiên Sầu lắc đầu: "Không có gì nhẫn tâm hay không đành lòng, nguyên nhân chính vì là đồ đệ của ta. Ta mới phải nghiêm ngặt chỉnh bọn họ. Bình thường nên chảy máu chảy mồ hôi thật nhiều, dù sao còn tốt hơn đi ra ngoài mất mạng."