Tinh Thần Châu

Chương 443 : Hiến đan

Ngày đăng: 09:53 18/04/20


"Nhân duyên tế hội, linh đan cáo thành!" Tất Trường Xuân cảm thán nói.

 

Chuyện đã tới bước này, Dược Thiên Sầu đem linh đan dâng lên trước mặt hắn. Hắn há lại không hiểu, đệ tử là vì muốn hiến đan cho mình. Suy ngẫm lại nguyên nhân, chỉ cảm thấy đây chính là thiên ý, ngay khi đại nạn của mình tới gần, thì cố tình lại thu người đệ tử này. Đệ tử vì muốn bày tỏ ân tình bái sư, nên mới có thể luyện ra linh đan như thế. Mỗi một bước đi, đều là do thiên ý chú định trước. Lão thiên rõ ràng là vẫn còn muốn, mình sống lâu thêm trăm năm nữa.

 

Tất Trường Xuân cùng Lộng Trúc tin tưởng không một chút hoài nghi, về phần ngọc điệp lúc trước Dược Thiên Sầu nhắc qua, hai người căn bản là không có ý niệm truy cứu trong đầu. Theo góc độ nào đó mà nói, thì hành động này của Dược Thiên Sầu, càng thêm chứng minh tấm lòng thành khẩn của hắn đối với Tất Trường Xuân.

 

"Ngày trước đệ từ bái sư, ngay cả một phần lễ vật cũng đều không có. Hôm nay đặc biệt xin dâng tặng một viên Thất Khiếu Linh Lung Đan, mong sư phụ vui lòng nhận cho." Dược Thiên Sầu cung kính nâng linh đan trong tay lên.

 

Thứ đồ tầm thường, Tất Thường Xuân sẽ chẳng thèm nhìn vào trong mắt. Nhưng Thất Khiếu Linh Lung Đan quá mức trân quý, lại tặng đúng thời gian cần thiết. Cho nên Tất Trường Xuân cũng không thể cự tuyệt. Ngập ngừng một chút, Tất Trường Xuân liền nói: "Vi sư thừa nhận phần hiếu tâm này của ngươi."

 

Theo sau Tất Trường Xuân mới vươn tay ra, khỏa linh đan ở trong tay Dược Thiên Sầu liền đã rơi vào lòng bàn tay của Tất Trường Xuân, rồi bị đưa vào túi trữ vật.

 

"Đa tạ sư phụ." Dược Thiên Sầu thần tình vui mừng nói.

 

"Cái này...Dược Thiên Sầu, chúng ta thương lượng một chút đi." Lộng Trúc cười hắc hắc nói.

 

"Lộng Trúc tiền bối, thỉnh cứ nói." Dược Thiên Sầu nghiêm trang hồi đáp.

 

Lộng Trúc chà xát bàn tay, có điểm ngượng ngùng đặt vấn đề: "Không phải ngươi nói một lò, luyện ra chín khỏa đan dược sao? Nhưng thứ này ăn nhiều cũng là vô dụng, không bằng ngươi tặng cho ta một viên làm quà gặp mặt đi!"

 

"Không có." Dược Thiên Sầu cự tuyệt phi thường gọn gàng.

 
Nói xong, Lộng Trúc cũng bước đi ra ngoài.

 

Chờ Dược Thiên Sầu cùng Tử Y hành lễ ròi đi xong. Thì cũng phát hiện ra Lộng Trúc đã lên trên mái nhà, khoang chân ngồi xuống, im lặng không nhúc nhích. Thấy hắn nghiêm trang như thế, hai người cũng âm thầm lè lưỡi, mau chóng rời đi.

 

Đi tới ven hồ, Dược Thiên Sầu tìm một chỗ bằng phẳng nằm xuống, vắt chân lên đùi. Trong lòng khoan khoái đắc chí.

 

Tử Y theo tới gần, lúc này nàng đang phi thường hiếu kỳ. Ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa mắt liếc nhìn bốn phía xung quanh, ghé đầu xuống bên tai hắn, nhỏ giọng nói: "Dược Thiên Sầu, TÉ lão tiền bối phục linh đan gì thế? Ngươi nói cho ta biết một chút đi!"

 

"Không thể nói, nếu muốn biết thì quay về hỏi sư phụ ngươi đi." Dược Thiên Sầu ngoảnh mặt sang phíãkhác, nói.

 

Tử Y thần tình phát lạnh, trầm giọng xuống: "Ngươi có nói hay không?"

 

"Không nói." Dược Thiên Sầu lắc đầu, bày ra tư thế thà chết chứ không chịu khuất phục.

 

Nào ngờ Tử Y ngoan cường nhảy lên trên người hắn, túm cổ uy hiếp: "Có nói không?"

 

Tư thế này không khỏi có vài phần ám muội. Hơn nữa Lộng Trúc ngồi ở trên mái nhà hộ pháp, sớm đã đem thần thức bao trùm phạm vi xung quanh. Coi như gió thổi cỏ lay cũng không thể qua mắt được hắn, huống hồ là sự tình náo nhiệt như thế này.

 

Lúc này, Lộng Trúc cũng đang trợn mắt há mồm, nhìn chằm chằm về phía bên kia. Thiếu chút nữa thì hắn đã trượt ngã ra khỏi nóc nhà...