Tinh Thần Châu

Chương 444 : Linh đan kì hiệu

Ngày đăng: 09:53 18/04/20


Ta kháo! Hành động cường hãn không cần lí do! Ta im lặng thừa nhận vậy. Dược Thiên Sầu thỏa mãn nhắm mắt lại, hai chân duỗi thẳng, cái gì cũng không nói thêm, đã chuần bị xong công tác không cần phản kháng, mặc cho giai nhân muốn làm gì thì làm.

 

"Nếu ngươi không nói, ta sẽ không khách khí nữa đâu." Tử Y bóp chặt cổ hắn, bàn tay mềm mại tăng thêm vài phần lực đạo, phát ra thông điệp cuối cùng.

 

"Lưu manh!" Dược Thiên Sầu mở mắt, cố gắng nghẹn ngào phát ra một câu oán niệm.

 

Tử Y nghe không rõ, cảm thấy tay mình dường như đã bóp quá chặt, hơi buông lỏng ra hỏi: "Đan gì?"

 

"Nữ lưa manh, còn không buông ta ra, ta kêu ngươi vô lễ đó!" Dược Thiên Sầu hung hăng cảnh cáo.

 

Hóa ra là đang mắng ta, Tử Y thần tình băng sương, lập tức đem Dược Thiên Sầu đè nặng, trên tay gia tăng thêm lực, lạnh lùng nói: "Dám mắng tạ, hiện giờ cũng không phải là ở bên ngoài đâu."

 

Trông nhầm! Trông nhầm! Lộng Trúc hai mắt trợn trừng, đầu đầy mồ hôi. Thực không nghĩ tới, nữ nhi của mình lại sẽ cường hãn như vậy. Lúc này hắn không khỏi truyền âm trách mắng: "Tử Y, ngươi làm gì thể, xuống mau cho ta!"

 

Tử Y vừa ngẩng đầu nhìn lên trên mái nhà, thấy sư phụ đang chăm chú nhìn về phía này. Tựa hồ đây vẫn là lần đầu tiên ngữ khí của sư phụ cứng rắn với chính mình như thế. Lưỡi hồng thổ ra một hơi, nhanh chóng bước xuống, ngồi ở bên cạnh Dược Thiên Sầu.

 

Bất quá nàng vẫn chưa cam lòng, nên hung hăng đạp vào mông tên lừa đảo một cái. Nguồn truyện: Truyện FULL

 

Dược Thiên Sầu đau đớn, ngồi dậy che miệng "ngao ngao". Vĩ sợ ảnh hưởng tới sư phụ, nên hắn cũng không dám lớn tiếng kêu ra. Nhưng không thể hoài nghi, là hắn đang dùng ánh mắt vô cùng oán độc nhìn chằm chằm vào Tử Y.

 
 

"Lão Tất, rống cái gì mà rống, đệ từ ngươi đều sắp chết rồi kìa." Lộng Trúc đứng trên mái nhà, buồn bực kinh hô. Theo sau thuấn di chạy tới bên cạnh hai người, thấy Tử

 

Y không sao, lập tức cúi người áp chưởng lên ngực Dược Thiên Sầu.

 

Dược Thiên Sầu đang chìm trong trạng thái hôn mê. Bỗng nhiên cảm thấy trong ngực dâng lên một cỗ chân khí thanh mát, thông hướng ra tứ chi bách hải, huyết khí đang rối loạn cũng bình ổn xuống, thanh âm "ong ong" bên tai dần dần biến mất.

 

"n" Rốt cuộc Dược Thiên Sầu cũng tinh dậy, nhưng trên mặt hắn vẫn đeo bám theo thần tình sợ hãi.

 

Tử Y đã khôi phục bình tĩnh, nhưng sắc mặt vẫn còn tái nhợt. Thấy thế, Lộng Trúc miệng không ngừng mắng chửi. Vừa quay đầu lại, thì chợt phát hiện ra, đối tượng mình đang mắng, chẳng biết đã đứng sau lưng mình từ khi nào.

 

Tất Trường Xuân im lặng đi tới, nhìn tiểu đệ tử nằm trên mặt đất. Bên khóe miệng thản nhiên treo quanh một tia mỉm cười.

 

Lộng Trúc tiến lại gần, cao thấp đánh giá: "Thành công không? Thất Khiếu Linh Lung Đan hiệu quả như thế nào? Có thật là tăng thêm trăm năm thọ hạn, giống như trong truyền thuyết hay không?"

 

Tất Trường Xuân bình tĩnh gật đầu nói: "Khỏa đan dược này đúng là tạo hóa diệu kỳ của trời đất. Mà người luyện chế ra nó, thủ pháp cũng đã siêu phàm nhấp thánh. Dường như đem công hiệu của Thất Khiếu Linh Lung Đan gia tăng thêm ba thành. Nếu như đoán không sai, phỏng chừng lão phu còn có thể sống thêm gần hai trăm năm thời gian nữa!"