Tinh Thần Châu

Chương 458 : Đồ vô sỉ

Ngày đăng: 09:53 18/04/20


Một đoạn thời gian, Dược Thiên Sầu huyên náo tu chân giới đầy mưa gió đã hoàn toàn biến mất, nói rời đi liền rời đi không còn thấy bóng dáng đâu cả. Từ sau khi hắn rời khỏi tu chân liên mình Hoa Hạ tu chân giới, Đại La Tông liền quyết định cùng hắn không chết không ngừng, bởi vì bọn họ tuyệt đối không cho phép cừu nhân tiếp tục kiêu ngạo, thật quá nguy hiểm! Cho nên đã phái ra không ít người hoặc sáng hoặc tối sưu tầm, nhưng hao phí công lao mà ngay cả bóng người Dược Thiên Sầu cũng không nhìn thấy đâu. Có người đánh giá: Hắn lặng lẽ đến, lại lặng lẽ đi, chưa từng mang theo cái gì, chỉ để lại một đống cừu nhân lòng ôm mối hận.

 

Mặc kệ người ngoài đánh giá như thế nào, tại Phù Tiên Đảo Vạn Phân Viên trong một gian phòng, Dược Thiên Sầu đang ôm một thân thể mềm mại trắng noãn ngủ ngon lành say sưa. Trong áo ngủ bằng gấm, Phù Dung lõa lồ nửa thân thể mềm mại, mở to hai mắt nhìn hắn ngủ, bỗng nhiên cười hì hì vươn hai ngón tay mềm mại, nắm lấy mũi hắn, không cho hắn hô hấp, bởi vì địa phương kia phát sinh tạp âm quá lớn.

 

Dược Thiên Sầu bị nắm mũi, mũi không thông khí nhưng vẫn phát sinh tiếng nói nghèn nghẹn: "Nghiêm trọng cảnh cáo, nàng không cho mũi ta thông khí, ta sẽ rất tức giận, nếu ta tức giận, hậu quả phi thường nghiêm trọng, nàng có buông tay ra hay không?"

 

"Không buông, kiên quyết không buông." Phù Dung cười hì hì nói. Nhưng tay của đối phương đã sờ vào một bộ vị mẫn cảm của nàng, làm nàng run rẩy lên, không sao cười nổi.

 

"Thông báo cuối cùng, nếu không buông tay, sẽ đối mặt với hình phạt nghiêm khắc, nàng buông hay không?" Dược Thiên Sầu nghĩa chính ngôn thuận nói. Phù Dung vội rụt tay trở về, trốn vào trong chăn.

 

Dược Thiên Sầu mở hai mắt, vẻ mặt cười xấu xa nói: "Đã quên nói cho nàng, người dám ở trên giường khi dễ ta, dù có buông tay, ta cũng sẽ không buông tha. Tiểu yêu tinh, để mạng lại!" Nói xong chui tọt vào trong chăn, trên giường nhất thời truyền đến thanh âm loạn thất bát tao, ra vè Phù Dung đang yêu kiều kêu người cứu mạng.

 

Một lúc lâu, hai người lăn qua lăn lại đã xong, cũng nháo đã xong. Song phương đều hữu khí vô lực ôm nhau, ló đầu ra ngoài. Dược Thiên Sầu không ngừng hỏi nàng về chuyện của Phù Tiên Đảo trong thời gian sắp tới, nghe Phù Dung trả lời, hắn bỗng nhiên nhẹ nhàng đẩy Phù Dung ra, chăm chú nhìn nàng nói: "Theo ta đi, ta mang nàng rời khỏi đây."

 

Trong phòng nhất thời an tĩnh xuống tới, Phù Dung trợn to mắt nhìn hắn, nhược nhược hỏi: "Huynh muốn dẫn ta rời khỏi Phù Tiên Đảo sao?" Dường như nàng có chút lo lắng, thân thể mềm mại run lên khó kiềm chế nổi, nàng đối với việc rời khỏi Phù Tiên Đảo có chút khẩn trương.

 

"Đúng, mang nàng rời khỏi Phù Tiên Đảo, nàng cũng có thể đi ra ngoài một chút, phá đảo này không thể vây khốn nàng cả đời được đâu!" Dược Thiên Sầu nhìn nàng, lộ ra vẻ mặt thương tiếc, dùng phương thức xoa xoa mái tóc như muốn an ủi nàng.

 
 

"Phanh." Trên mặt đất đã xuất hiện một cái hố.

 

"A." Phù Dung kêu lên một tiếng sợ hãi, lắc mình đi tới bên cạnh Dược Thiên Sầu ngăn trở. Phí Đức Nam không nói một lời, cũng không quản nữ nhi hay không nữ nhi, giận tới đỏ mắt, vung tay hướng hai người bổ tới. Dược Thiên Sầu nhanh chân ôm Phù Dung cùng tránh né, trong khu vườn nhất thời rối loạn đến rối tinh rối mù, một chưởng này thực sự mạnh mẽ.

 

"Lão già kia, nếu ngươi không dừng tay, đừng trách ta không khách khí." Dược Thiên Sầu ôm Phù Dung đông tránh tây né, huyên tới chật vật bất kham, bằng tu vi hôm nay của hắn, căn bản không cần sợ Phí Đức Nam, nhưng hắn cũng không muốn đối nghịch với ông ta.

 

"Tốt tốt tốt, ta thật muốn xem ngươi sẽ không khách khí như thế nào." Phí Đức Nam giận dữ phản cười, khu chỉ khẽ động, một đạo hàn mang từ trong túi trữ vật bay ra, một thanh phi kiếm lăng không mà đứng.

 

Hai mắt Dược Thiên Sầu khép hờ, cấp tốc đưa Phù Dung chuyển ra sau lưng bào vệ, trầm giọng nói: "Phí Đức Nam, ngươi muốn đùa thật sao? Ngươi có phải uống lộn thuốc rồi hay không, ta rốt cục làm gì khiến cho ngươi phát hỏa lớn như vậy? Dù ta muốn đưa Phù Dung đi, cũng không cần phát hỏa lớn như vậy chứ! Dù là mạng của nữ nhi cũng không cần sao?"

 

"Ngươi là đồ vô sỉ vô lý vô tình, ta cùng với ngươi thề bất lưỡng...Phí Đức Nam chợt sững sờ, câm nín một lát, mới ngạc nhiên nói: "Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn đưa Phu Dung đi?"

 

"n?" Dược Thiên Sầu gãi gãi đầu, quay đầu nhìn Phù Dung đang trừng mắt nhìn phụ thân, quay đầu lại hồ nghi nói: "Phù Dung không có nói gì với ngươi sao?"