Tinh Thần Châu
Chương 459 : Mang Phù Dung đi
Ngày đăng: 09:53 18/04/20
Phí Đức Nam đưa mắt nhìn nữ nhi, có chút không hiểu gì.
"Nếu còn chưa nói với ngươi, ngươi tức giận như vậy làm gì?" Dược Thiên Sầu cũng có chút không giải thích được, nghĩ thầm, đừng nói với ta ngày hôm nay ngươi mới biết chuyện giữa ta và nữ nhi của ngươi nha.
Không nghĩ ra, hắn lại quay đầu hỏi: "Phù Dung, nàng nói gì với phụ thân nàng vậy?" Phù Dung nhăn nhó mặt mày.
"Chẳng lẽ không phải ngươi bảo nó kêu ta tới gặp ngươi sao?" Phí Đức Nam hỏi, đã thu phi kiếm trở về.
"Ách, lão nhân gia ngài sao nói lời này, muốn gặp cũng phải là ta qua gặp ngài. Làm gì có đạo lý bắt ngài tới gặp ta?" Dược Thiên Sầu ngẩn người nói. Nghĩ thầm, da mặt của ta còn chưa dày tới nỗi đó, vừa mới làm xong chuyện kia với nữ nhi của ngươi, lại bảo ngươi qua gặp ta, đây không phải là vũ nhục người sao!
Ánh mắt hai nam nhân đều nhìn lên người Phù Dung, Dược Thiên Sầu hồ nghi nói: "Sự tình kia nàng chưa nói với phụ thân nàng sao?"
"Phụ thân là ta gọi tới, cũng là ngươi nói đi!" Phù Dung túm túm tay áo hắn.
Hai nam nhân nghe vậy nhất thời nhìn nhau, trong lòng đều đã hiểu rõ, nguyên lai là nha đầu này không nói cho rõ ràng, thiếu chút nữa khiến cho cha vợ và con rể liều mạng mà còn chưa hiểu được là chuyện gì xảy ra. Dược Thiên Sầu ho khan hai tiếng, xấu hổ cầm tay Phù Dung, nhìn Phí Đức Nam nói: "Phí tiền bối, việc này bỏ qua đi thôi! Chúng ta trở lại nói chuyện chính sự."
Phí Đức Nam cũng ho khan hai tiếng, thu phi kiếm vào túi trữ vật, thần tình có chút mất tự nhiên nói: "n, nói chuyện chính sự." Trong lòng hắn nghĩ thầm, hiểu lầm hắn a, nhưng cũng không sao, nữ nhi của ta đã cho ngươi luôn rồi, hiểu lầm ngươi một chút cũng đâu có sao.
"Lần này ta tới, chính là muốn đưa Phù Dung đi, mong rằng Phí tiền bối thành toàn." Dược Thiên Sầu cung kính nói.
Thần tình Phí Đức Nam liền trịnh trọng, vùng lông mày nhăn lại thật sâu nói: "Không phải ta không cho ngươi đưa Phù Dung đi, thế nhưng ngươi cũng biết tình cảnh hiện tại của mình chứ? Hiện tại Đại La Tông và ngươi đã không còn khả năng hòa giải, đã tới nông nỗi ngươi chết ta sống thề bất lưỡng lập, ngươi nghĩ ngươi mang theo Phù Dung bên người là an toàn sao?"
"Tiên sinh khách khí, ta đi ngay." Thạch Ấn Thiên lúc gần đi hướng Phù Dung ôm quyền nói: "Gặp qua phu nhân."
Phù Dung có điểm sợ hãi rụt lui, Dược Thiên Sầu vỗ vỗ tay nàng nói: "Không cần sợ, đều là bằng hữu của ta." Hắn lập tức quay đầu lại nhìn Thạch Ấn Thiên áy náy nói: "Thiếu tướng quân đừng trách, nàng chưa từng hành tẩu trong thế tục, rất sợ phải gặp người khác."
"Không sao." Thạch Ấn Thiên xấu hổ chắp tay, đi ra ngoài.
Thạch Văn Quảng nhìn Phù Dung một lúc, thấy nàng thật thanh thuần, hiền nhiên đúng như lời Dược Thiên Sầu, thực sự chưa từng tiếp xúc người lạ, nên cũng không dùng nhiều nghi thức xẵ giao đối với nàng, lúc này đưa tay nói: "Mời tiên sinh và phu nhân ngồi!"
Dược Thiên Sầu dẫn Phù Dung ngồi xuống một bên, dò hỏi: "Tướng quân chuẩn bị thế nào rồi?"
Thạch Văn Quảng đi tới, ngồi đối diện hai người, trả lời: "Tiên sinh yên tâm, đã an bài thỏa đáng, tiên sinh vừa đi sẽ có người tiếp ứng."
"Tốt!" Dược Thiên Sầu gật đầu. Hiện nay các quốc gia tu chân giới bởi vì khai chiến với Hoa Hạ tu chân giới, phòng thủ biên cảnh rất nghiêm mật, rõ ràng hai bên tu chân giới đều phái cao thủ tọa trấn. Muốn từ không trung bay qua, chỉ sợ không muốn bị phát hiện cũng không phải dễ dàng. Bởi vì mang theo Phù Dung, vì ổn thỏa nên hắn để Thạch Văn Quảng an bài thương đội, cầm theo ngân cầu của hắn, đến lúc đó hắn thuấn di đi qua, tự nhiên sẽ an toàn.
Ờ đây còn đang nói chuyện, Thạch Ấn Thiên đã dẫn vị lão quân sĩ kia đi tới, lúc này Dược Thiên Sầu an bài cho vị lão quân sĩ đo gương mặt cho Phù Dung. Tuy rằng Phù Dung không biết muốn làm gì, nhưng Dược Thiên Sầu an bài như vậy, nàng tự nhiên không có bất luận điều gì phản đối. Sau khi tính toán xong, Dược Thiên Sầu và lão quân sĩ thương lượng hồi lâu, cuối cùng đã xác định cho Phù Dung một bản vẽ thật bình thường.
Thạch Văn Quảng ngồi một bên thực sự không biết nói gì, người này tự làm cho mình vô cùng nổi bật, nhưng lại làm cho nữ nhân của mình thật bình thường, khái! Bất quá ngẫm lại cũng thoải mái, lúc này nếu làm cho một nữ tử có gương mặt quá mức chói mắt, tuyệt đối sẽ là mầm móng chiêu họa...