Tinh Thần Châu
Chương 465 : Liều mạng bồi phu nhân
Ngày đăng: 09:53 18/04/20
"Tiên sinh, lại có người từ Bích Uyển Quốc đến bái kiến. Hắn nói vị công chúa kia là cháu gái hắn, bảo là muốn hướng tiên sinh bồi tội." Tang lãng bản đi tới nói.
"Nga!" Dược Thiên Sầu quay đầu nói: "Phải chăng là vương gia? Cũng tốt, miễn cho ta phải đích thân đi một chuyển, kêu bọn hắn vào đây đi."
Tang lão bản đem ba túi tiền trong tay giao cho hắn xong, liền cáo lui ra ngoài. Dược Thiên Sầu ném túi tiền lên trên mặt bàn, cười tùm tỉm nói: "Mang vào đi!"
Phù Dung ân một tiếng, hưng phấn cầm lấy hai túi tiền phân biệt đưa cho hai người. Trương Băng chắp tay nói: "Đa tạ chủ mẫu!"
Thấy hai người đem túi tiền treo ở bên hông. Phù Dung cũng học theo một hắn cho có da có thịt. Nguồn truyện: Truyện FULL
Bên ngoài Nghiễm Nghênh khách sạn, thân là vương gia có quyền thế tại Bích Uyển Quốc, nhưng lúc này Văn Du Viễn đang dẫn theo một đám người đứng ở bên ngoài khách sạn. Đợi không bao lâu sau thì Tang lão bản đi ra, hướng đám người chắp tay nói: "Tiên sinh ở bên trong, mời đi theo ta."
Văn Du Viễn chắp tay đa tạ, bốn người theo sau đi vào. Tới gần hậu viện, tâm tình Văn Du Viễn không khỏi lo lắng bất an, hơi có chút khẩn trương. Nếu gặp người căn bản không phải là người trong thế tục, bản lĩnh áp đảo thân tiên, người ta căn bản sẽ không đem Vương gia như hắn nhìn vào trong mắt. Nói theo cách khó nghe, phỏng chừng nếu nhU Minh không có quan hệ với lão tổ tông Văn Lan Phong, thì người ta khinh thường, chẳng thèm nhìn tới hắn.
Lần này cũng không dám tùy tiện xông vào, mặc dù mang đến không nhiều thị vệ lắm, nhưng vẫn khoát tay ra hiệu cho hai gã thị vệ đứng chờ ở bên ngoài. Đi vào bên trong, ánh mắt đầu tiên đã rơi xuống cây quạt trên tay người thanh niên khí định thần nhàn, nữ nhân kia tự nhiên cũng không phải là Lộng Trúc tiên sinh, còn người nam tử bộ dáng cao lớn, lại càng không giống cái loại khí chất thần tiên tiêu sái nhân gian.
Trong lòng hơi có chút khẩn trương, nhưng vẫn không nhịn được khen thầm một câu, quả nhiên là thần tiên lục địa, phỏng chừng người này đã hơn một ngàn tuổi rồi, thế nhưng trông vẫn còn trẻ trung như vậy. Hắn bước nhanh chân, khom lưng cúi đầu, cung kính nói: "Bích Uyển Quốc, Văn Du Viễn bái kiến tiên sinh."
Lúc này, hắn cũng không dám chơi ngông mà tự xưng là bổn vương như thường ngày.
"Miễn cái nghi thức này đi. Nói xem! Tìm ta là có chuyện gì?" Dược Thiên Sầu chậm rãi hỏi, bày ra hình dạng cao nhân.
Dược Thiên Sầu cùng Trương Bằng như bị sét đánh, ngần ra một hồi lâu.
"Cái đó không thể mua được." Dược Thiên Sầu buồn cười nói, vội vàng kéo nàng vào một quầy hàng. Bắt đầu giảng giải cho nàng biết như thế nào là mua đồ, thậm chí sẽ phải mặc cả như thế nào, cùng một chút đạo lý đối nhân xử thế.
Sau khi trải qua thực hành, Phù Dung liền phát huy thiên tính của nữ nhân đến cực điểm, nàng tiến bộ thần tốc, cách nàng trả giá cũng khiến cho Dược Thiên Sầu cùng Trương Bằng phải trợn mắt há mồm.
Phù Dung càng đi càng hăng, cơ hồ như muốn đem tất cả những cửa hàng trong Đại trơng Thành, lần lượt ghé qua một lần. Dược Thiên Sầu đối với nha đầu này xưa nay vẫn luôn cưng chiều. Vì thế đành phải liều mạng bồi phu nhân đi dạo phố mua sắm.
Trương Bằng theo ở phía sau, phụ trách khiêng đồ, cũng càng lúc càng nhiều, thi thoảng hắn phải tránh đến địa phương kín đáo, đem đồ đạc ném vào bên trong túi trữ vật. Trong lòng cũng âm thầm hạ quyết tâm, ngày sau bản thân hắn sẽ kiên quyết cự tuyệt bồi nữ nhân đi dạo phố, cái loại trường hợp này kinh khủng quá mức! So mới ra chiến trường còn muốn khủng bố hơn nhiều.
Mặc dù đang náo nhiệt đầu đường cuối phố, nhưng không thể không nói, tính cành giác của Trương Bằng quả thật không phải là người bình thường có thể so sánh. Ngay khi qua mấy dãy phố, hắn liền đã phát hiện ra ở phía sau có một người đang lẽo đẽo bám theo ba người. Lúc này truyền âm cho Dược Thiên Sầu nói: "Sư phụ, có một người đang bám theo chúng ta."
Dược Thiên Sầu khẽ gật đầu, kéo Phù Dung đi một vào một hẻm. Đợi không bao lâu, thì một cái đầu đen thui ngó vào xem xét, liền bị Trương Bằng đưa tay nhéo cổ, trực tiếp ném xuống trên mặt đất.
Dược Thiên Sầu cười híp mắt, phe phẩy chiếc quạt trong tay nói: "Thích bám theo sao? Trương Bằng, đoạn trước hai cái chân chó của hắn, rồi nói chuyện sau."
Người này không ngờ chính là tiểu tử Văn Sùng Chính. Vừa bị quăng ngã choáng váng đầu óc, lúc này nghe được Dược Thiên Sầu nói như thế, thì vội vàng lớn tiếng cầu xin: "Lộng Trúc tiên sinh, Lộng Trúc tiên sinh, hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm rồi."