Tinh Thần Châu

Chương 466 : Liều mạng bồi phu nhân 2

Ngày đăng: 09:53 18/04/20


Vừa thấy người này biết sư phụ hiện tại mang danh phận Lộng Trúc tiên sinh, nên Trường Bằng cũng không ra tay, đưa mắt nhìn về phía Dược Thiên Sầu.

 

"Nga! Nếu đã biết thân phận của ta, mà cón dám bám theo..." Dược Thiên Sầu thản nhiên cười nói: "Vì sao bám theo ta, mau thành thật khai báo, nếu có nửa lời dối gạt, cần thận ta đem ngươi làm mồi cho chó ăn. Đứng lên mà nói đi!"

 

Mặc dù Dược Thiên Sầu vừa cười vừa nói, nhưng sống lưng Văn Sùng Chính cũng phát lạnh, không dám hoài nghi đối phương đang nõi giỡn chút nào. Lập tức bò dậy, nơm nớp lo sợ trình bày: "Hậu bối là Văn Sùng Chính, thứ tử của Bình Tâm Vương...Văn Du Viễn. Hôm nay nghe Phách thúc cùng phụ vương nói đến tiên sinh, ta nhất thời nổi lòng hiếu kì bám theo phụ vương đến khách điếm mà tiên sinh nghỉ chân. Sau lại thấy tiên sinh đi ra, liền nhịn không được, cho nên mới...Mới..."

 

"Mới nhịn không được bám theo ta sao?" Dược Thiên Sầu cười khểnh, thần tình cười híp mắt, đang tưởng nhớ đến một ít chuyện tình về Bích Uyển Quốc mà trong ngọc điệp ghi chép lại. Nhất là đám hoàng thân quốc thích, sau đó trong lòng đã có vài phần phán đoán.

 

Dược Thiên Sầu khẽ gõ nhịp chiếc quạt xuống lòng bàn tay, nói: "Một gã vương tử sắp bị giáng chức xuống làm thường dân. Ở trước mặt ta thế nhưng còn dám tính toán mưu trí khôn ngoan. Trương Bằng, mau cắt đầu của hắn xuống cho lão tử."

 

"Tiên sinh tha mạng!" Không đợi Trương Bằng động thủ, Văn Sùng Chính đã quỳ rạp xuống, thân hình run rẩy nói: "Tiên sinh pháp nhãn như sao, tiểu tử đi theo tiên sinh chính là muốn dính lấy chút ánh mắt tỏa ra trên người tiên sinh ah..."

 

Nói xong Văn Sùng Chính dán đầu xuống mặt đất, cái loại cảm giác áp bức này khiến cho bản thân hắn hối hận không nói nên lời.

 

Dược Thiên Sầu gõ nhịp chiếc quạt trong tay, ra hiệu cho Trương Bằng khoan động thủ, đồng thời cũng phun ra một câu vô tâm: "Muốn dính ánh sáng gì trên người của ta? Là muốn thừa kế chức vị vương gia, hay là muốn làm hoàng đế của Bích Uyển Quốc?"

 

Những lời này cũng điểm trúng huyệt của Văn Sùng Chính, nhất thời hắn như gà say máu, ngẳng đầu nhìn lên.

 

Hắn tìm đến Dược Thiên Sầu chính là biết Lộng Trúc tiên sinh có lực ảnh hưởng tại Bích Uyển Quốc, nguyên bản cũng chính là muốn cầu Dược Thiên Sầu nhả lời vàng ngọc. Nói vậy phụ thân hắn cũng sẽ không dám không mua thể diện của Lộng Trúc tiên sinh đi? Vương quyền thừa kế cứ như vậy liền sẽ rơi xuống tay của hắn.

 

Nào ngờ Lộng Trúc tiên sinh thế nhưng khinh miêu đạm tả nói ra hai chữ Hoàng Đế, nghe khẩu khí của hắn, giống như muốn đưa mình lên ngôi vị hoàng đế cũng không phải là cái chuyện tình gì quá mức khó khăn. Lúc này Văn Sùng Chính nhiệt huyết sôi trào, hung hăng dằn kinh hỉ trong lòng xuống, ôm quyền cung kính nói: "Tiểu tử không dám chọn tam lấy tứ. Nguyện tuân theo tiên sinh an bài."
Dược Thiên Sầu đối với những lời của lão bản cũng là lơ đễnh. Nhưng khi nghe được hắn thổi phồng Phù Dung thì rất cao hứng, gật đầu tán thưởng nói: "Lão bản đích xác có con mắt tinh tường, phu nhân ta chính là người có phúc khí nhất ở trên đời này. Lời này quá đúng, phải thưởng!"

 

Theo sau, từ ống tay áo lấy ra một thỏi vàng cực lớn, nhét vào trong tay lão bản bán thịt cừu.

 

Lão bàn nhất thời choáng váng, hắn làm bao nhiêu năm mà vẫn chưa tích góp được số vàng lớn như thế này đâu! Nhưng vẫn khoát tay liên tục nói: "Không thể nhận được.., không thể nhận được!"

 

Trương Bằng hừ lạnh: "Tiên sinh nhà ta kêu ngươi nhận lấy, ngươi nhận là được rồi, không cần nói nhiều lời vô nghĩa."

 

Dược Thiên Sầu khẽ mỉm cười ngầm tán thành. Đám khách nhân ở hàng quán bên cạnh không khỏi đưa mắt nhìn nhau, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng hung hăng bức người nhận tiền ah!

 

Lão bản ngượng ngùng đem thỏi vàng lớn thu vào. Xấu hổ cười nói: "Công tử chính là quý nhân. Vậy ta đây cũng không khách khí với công tử nữa. Chỗ thịt nướng này của ta, thỉnh ba người hãy chậm rãi thưởng thức, không nên khách khí, nếu không ta đây nhận tiền, quay về cũng ngủ không yên giấc nổi đâu."

 

"Hảo! Coi như đã xong thủ tục mua bán." Dược Thiên Sầu gật đầu nói. Theo sau, ba người cũng không khách khí, cái gì nên ăn liền ăn, bất chợt thi thoảng còn tám chuyện cùng với lão bản quầy nướng thịt.

 

Sắc trời dần dần hôn ám, khi ba người đang tính quay về, thì lúc này một đội nhân mã chạy rầm rầm qua đường, theo sau là một chiếc xe ngựa thấp phần xa hoa. Dược Thiên Sầu vốn không quan tâm lắm, trong khoảng thời gian này, quan to hiến quý tập trung ở trong thành cũng chẳng có gì là đáng ngạc nhiên. Nhưng chợt phát hiện ra, tên thủ lĩnh của đoàn người cưỡi ngựa lại có chút quen mắt, nhất thời không nhớ nổi, là đã từng gặp qua ở nơi nào.

 

Chờ khi chiếc xe ngựa kia phóng qua, thì một lão nhân trên lưng kỵ mã, cũng làm cho hắn phải nheo mắt lại. Lão nhân này không phải ai khác, mà chính là trưởng lão Lục Vạn Thiên của Thanh Quang Tông năm xưa. Ngày trước Dược Thiên Sầu đã muốn tìm kiếm lão gia hỏa này để tính sổ, đáng tiếc vẫn luôn luôn không tìm ra bóng dáng, không nghĩ tới hôm nay đụng phải. Quả nhiên là ứng với câu nói oan gia ngõ hẹp ah!