Tinh Thần Châu
Chương 467 : Quang lâm
Ngày đăng: 09:53 18/04/20
Chính là hắn không thể tưởng tượng được, năm xưa đưòng đưòng là một trưởng lão của Thanh Quang Tông, nhưng ngày hôm nay lại đi làm hộ vệ cho người ta. Cũng không biết nhân vật ngồi trong xe ngựa là người nào?
Dược Thiên Sầu lại quét mắt nhìn về đội nhân mã đi bao phía sau. Uy! Phía sau cũng có không ít tu sĩ, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh tổng cộng lại tính ra cũng có hơn mười người. Tràng cảnh khoa trương như thế này, càng khiến cho Dược Thiên Sầu muốn biết nhân vật trong xe là người như thế nào?
Lục Vạn Thiên cưỡi trên lưng một con ngựa cao lớn, thần tình vênh váo đắc chí, có vẻ như cái chức nghiệp hộ vệ này làm cho hắn cảm thấy rất vinh hạnh, ánh mắt nhìn thoáng qua hai bên đưòng, đụng phải ánh mắt của Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên Sầu bình thản nhìn hắn gật đầu mĩm cười. Lục Vạn Thiên hơi có chút ngây ngốc, cảm giác ánh mắt này có điểm quen thuộc, nhưng nhân dạng chưa từng thấy qua, trầm ngâm thêm một lúc, thì đoàn nhân mã đã đi qua chỗ Dược Thiên Sầu.
Lục Vạn Thiên tự nhiên là không thể nhận ra. Thứ nhất chính là hắn không nhìn thấu được tu vi của Dược Thiên Sầu, hơn nữa Dược Thiên Sầu còn đang đeo mặt nạ da người được chế tác phi thường tinh xảo.
Nhìn theo đoàn nhân mã đi xa, Dược Thiên Sầu khẽ liếc mắt nhìn Trương Bằng. Trưong Bằng hiểu ý gật đầu, âm thầm lui về phía sâu, ẳn vào trong dòng người đông đúc.
"Đi...Ta cùng nàng đi dạo thêm một chút nữa." Dược Thiên Sầu kéo tay Phù Dung đứng lên nói.
Phù Dung nhìn xung quanh, chợt kinh ngạc hỏi: "Dược huynh, Trương Bằng đâu rồi?"
"Hắn có chút việc riêng cần đi xử lý." Dược Thiên Sầu mĩm cười hồi đáp.
Ờ phía sau lão bản nướng thịt cừu hào sảng hô: "Công từ, ngày mai lại tới thưởng thức, ta sẽ không lấy tiền của ngươi đâu!"
Dược Thiên Sầu chỉ giờ tay lên mà vẫy, coi như cáo biệt.
Hoa đăng trong thành cũng được treo lên, hai người rong chơi ở trên đường, thấy vạn nhà đèn đuốc sáng chưng. Phù Dung cảm thấy phi thường vui vẻ, mấy thứ này ở trên Phù Tiên Đảo làm sao có thể nhìn qua. Nhất là khi đi qua thanh lâu, nhìn thấy đông đảo nữ nhân trang điểm xinh đẹp, oanh oanh yến yến mòi chào khách nhân. Phù Dung nhịn không được muốn vào bên trong xem xét.
Dược Thiên Sầu vào trong phòng kêu Phù Dung thu thập đồ đạc xong, ba người đi ra ngoài khách điếm thì phát hiện Văn Du Viễn quả nhiên là đích thân tới đây nghênh đón hắn, Văn Phách theo hầu ở phía sau.
Hai người cung kính mòi ba người lên xe ngựa. Sau khi Dược Thiên Sầu cùng Phù Dung lên xe, nghe thấy Văn Du Viễn đang mời Trương Bằng lên xe ngựa, nhưng Trương Bằng thì nhất quyết không lên, chỉ muốn cưỡi ngựa mà thôi. Vĩ thế Dược Thiên Sầu đành phải hướng ra nói: "Vương gia, không cần miễn cưỡng đâu! Để Trương Bằng cưỡi ngựa là được rồi."
Nhất thời bên ngoài cũng ngừng tranh chấp. Vương gia đành phải bất đắc dĩ trèo lên một cỗ xe ngựa khác. Lúc này đoàn xe cũng chậm rãi khởi hành, Trương Bằng lưu loát nhảy lên lưng ngựa, đi theo hầu ở bên cạnh xe sư phụ.
Đến bên ngoài sứ quán Bích Uyển Quốc, vừa xuống xe liền đã phát hiện rạ, đang có rất nhiều hoàng thân quốc thích đóng ở trước cửa nghênh đón ba người Dược Thiên Sầu. Kỳ thực bọn hắn là do vương gia truyền đến, để tỏ lòng hiếu khách. Lúc này rất nhiều người cũng đang nghi hoặc, không biết Dược Thiên Sầu là nhân vật tầm cỡ nào, mà nửa đêm lại có thể khiến cho Bình Tâm Vương đích thân đi nghênh đón.
Đóng đầu đám người hoàng thân quốc thích bước ra nghênh đón là Văn Thanh cùng Văn Sùng Chính. Văn Thanh đã khôi phục nữ trang, khí chất của nàng thoạt nhìn vô cùng kiều diễm, bất phàm. Dược Thiên Sầu hơi ngần ra, nhìn nàng nói: "Rõ ràng là một giai nhân, lại muốn đi giả nam trang, điên điên khùng khùng, ăn no rửng mỡ!"
"Văn Thanh không dám." Đường đường là một vị công chúa cao ngạo, thế nhưng lúc này Văn Thanh cũng phải cúi đầu khiêm tốn đáp lời.
Dược Thiên Sầu ngoảnh đầu nhìn sang, chiếc quạt trong tay chỉ về phía Văn Sùng Chính, nói: "Vương gia, người kia là ai?"
Văn Du Viễn nhanh chóng hồi đáp: "Là con thứ của tiểu vương, tên Văn Sùng Chính, làm sao vậy tiên sinh? Có vấn đề gì ư?"
Dược Thiên Sầu hơi gật đầu nói: "Tướng mạo rất tốt, ngày sau nhất định sẽ là nhân vật đứng trên vạn người."
Nói xong hắn đi thẳng vào chính đường, lưu lại Văn Du Viễn ngần ngơ tại chỗ. Khi hồi phục lại tâm tình, mới vội vàng đuổi theo.