Tinh Thần Châu
Chương 486 : Phân phân vân tập
Ngày đăng: 09:54 18/04/20
Bên trong sân viện, phòng ốc phân ra hai bên lối đi, Dược Thiên Sầu ở tại trung gian vườn, khối vườn hoa này là lớn nhất, chiếm gần nửa diện tích sân viện, ở giữa còn có một cây đại thụ thật lớn.
Vốn dưới ánh trăng chiếu sáng, những đóa hoa rực rỡ ẩn hiện trong lá xanh, tỏa ra vẻ sáng bóng yếu ớt. Nhưng sau khi Dược Thiên Sầu nghênh bàn tay đưa ra, dáng dấp những đóa hoa liền thay đổi, màu sắc thuộc về sinh mạng trong nháy mắt liền trôi qua. Hoa tươi lá xanh như gặp phải trời đông giá rét, héo rũ ải lui, cây đại thụ lại càng phát ra thanh âm trầm muộn đầy áp lực, lá cây khô quắt lạnh run bay lả tả xuống đất.
Dù là tu vi Lộng Trúc cao thâm, cũng chưa từng thấy qua loại hiện tượng này, vẻ mặt hắn thật khó có thể tin. Mắt thấy lá cây trên đại thụ bay xuống lả tả, thanh âm sàn sạt không dứt, không bao lâu đã rơi xuống sạch sẽ. Đại thụ đã khô lão, dưới ánh trăng lộ ra vẻ cao chót vót. Lộng Trúc chậm rãi quay đầu, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía người trẻ tuổi đứng bên cạnh.
Sắc mặt Dược Thiên Sầu bình tĩnh, bàn tay đưa ra vẫn lẳng lặng nghênh khoảng không. Cả người hắn dưới ánh trăng an tường không gì sánh được, phảng phất giống như một pho tượng thần nắm sinh mạng trong tay, trong nháy mắt đã nắm vững vòng quay của thời gian. Ta muốn ngươi khô, ngươi làm sao có thể trăm hoa đua nở, làm sao có thể xanh um tươi tốt?
Lộng Trúc tin tưởng bằng chính tu vi của mình, trong nháy mắt biến toàn bộ vườn hoa thành bột mịn cũng không thành vấn đề, nhưng cần hắn không được tốn nhiều sức lực, lại làm cho vườn hoa vượt qua lữ đồ của thời gian cấp tốc biến thành già yếu, đó là hoàn toàn không thể làm được. Đây.., đây đã thuộc về thần tích...Lộng Trúc cho rằng như vậy.
Chỉ có trong lồng ngực Dược Thiên Sầu cho rằng, điều này tuyệt đối không có quan hệ gì tới thần tích, chỉ là một câu nói của sư phụ đã đánh thức hắn. Uy lực của Hỏa quyết là nộ phóng đốt cháy, Thủy quyết ngăn địch muốn phóng thủy thì khẳng định là không được, dù là hóa thủy thành băng, đụng phải người có tu vi hơi cao một chút hàn băng cũng sẽ bị tan rã trong nháy mắt, rất khó dành cho địch nhân sự đả kích trí mạng.
Lúc nãy hắn đang nghĩ tới việc "thu"? Thủy quyết làm sao thu để ngăn địch? Ánh mắt hắn rơi vào vườn hoa, bỗng nhiên một ít tính thường thức tri thức ở kiếp trước làm hắn tỉnh ngộ, trong cơ thể động vật và thực vật đều ần chứa đại lượng thủy phân (nước). Nếu mất đi lượng nước chống đỡ, cũng ý nghĩa mất đi sinh mạng, chính mình nếu có thể hấp thu thủy nguyên tố trong sông nước, lẽ nào không thể hấp thu thủy nguyên tố trong người động vật và thực vật hay sao?
Vì vậy hắn vận chuyển Thủy quyết, thuận thế đem toàn bộ vườn hoa bao phủ. Quả nhiên đúng như hắn mong muốn, hơn vạn đóa hoa và cây cảnh, căn bản không hề có chút sức chống cự, trong nháy mắt đã bị một chưởng của hắn hút khô toàn bộ thủy phân, chuyển hóa thành thủy nguyên tố tích trữ trong cơ thể. Mà toàn bộ vườn hoa cây cảnh trong chốc lát liền mất đi vết tích của sinh mạng.
Pháp quyết thật bá đạo! Mặt ngoài Dược Thiên Sầu thật bình tĩnh, nhưng nội tâm lại bị việc làm của bản thân chấn động không nhẹ. Hắn vận dụng Thủy quyết nhiều lần, ngoại trừ nghĩ có thần kỳ, thực sự không cảm giác được có bao nhiêu uy lực, nghĩ không ra chỉ chuyển hoán phượng thức vận dụng một chút, không ngờ lại bá đạo đến như vậy, bá đạo đến khó có thể tin! Hiện tại Dược Thiên Sầu rất thiết thực cảm nhận được câu nói của Tất Trường Xuân, thiện dùng tất thiên hạ vô địch! Song song cũng không ngừng bội phục Tất Trường Xuân, cho tới bây giờ hắn chưa từng luyện qua Thủy quyết, chỉ là căn cứ vào tri thức quan sát tinh không, liền suy đoán ra nên dùng Thủy bí quyết như thế nào mới có khả năng phát huy được uy lực. Vị thiên hạ đệ nhất cao thủ này, quả nhiên không phải kẻ ngồi không, chỉ là tri thức nhận thức rõ thiên địa vạn vật, sẽ không phải người bình thường là có thể so sánh.
Trong lòng Dược Thiên Sầu tâm phục khẩu phục, lại có điểm cảm động. Từ cách truyền lời của Lộng Trúc có thể nghe ra, Tất Trường Xuân pháp nhãn như đuốc, hiển nhiên đã sớm suy đoán ra sự huyền bí của Thủy quyết, nhưng cho tới bây giờ chưa từng chính miệng nói ra với mình, án theo phong cách làm việc của hắn mà phỏng đoán, phỏng chừng là muốn cho mình tự lĩnh ngộ. Nhưng bởi vì lo lắng cho Minh Hành tẩu giữa các quốc gia gặp phải nguy hiểm, mới mượn Lộng Trúc chỉ điểm cho mình, hoàn toàn là vì muốn mình có thêm chút bản lĩnh để có thể phòng thân.
Lộng Trúc tiện tay bẻ một đóa hoa khô quắt, sờ sờ trong tay, lập tức nát bấy, xác thực đã chết, không có một điểm dấu hiệu của sinh mạng. Lộng Trúc trợn mắt líu lưỡi nói: "Tiểu tử, vừa rồi ngươi làm sao làm được?"
Hiện tại Dược Thiên Sầu để Lộng Trúc đưa Phù Dung rời đi, nhưng người này lại nói có hóng thú đối với việc luận võ kén phò mã, nói là chưa từng thấy qua, cần phải xem xong mới đi. Lẽ nào hắn không biết thời gian kéo càng dài, tu sĩ các quốc gia lại tới càng nhiều, lão tử lại càng nguy hiểm sao? Bụng dạ khó lường!
Đem Phù Dung đưa vào ô Thác Châu, cho tới bây giờ hắn còn chưa nghĩ ra làm sao giải thích với Khúc Binh Nhi, nháo chuyện mâu thuẫn gia đình thì hắn không muốn làm, nhưng mang theo Phù Dung trên người ở tình huống hiện tại thật quá nguy hiếm, trả về Vạn Phân Viên, ngày trước ở trước mặt cha vợ từng vỗ ngực, còn chưa được vài ngày thì đưa trở lại, như vậy thật quá mất mặt.
Nghĩ tới nghĩ lui, không thể làm gì khác hơn là chờ Lộng Trúc chịu mang Phù Dung đi mới tính. Đến lúc đó một mình hắn chuồn ra cũng không trắc trở, ngày trước len lén đào sơn động ngoài thành cũng đã để lại hậu chiêu, thực sự không được thì để Tang lão bản của Nghiễm Nghênh khách sạn cầm một ngân cầu đi ra khỏi thành, đi bao xa cũng được. Ngày mai là ngày luận võ kén phò mã, trong hoàng cung Đại trơng thành khí thế rộng rãi, cờ xí phấp phới thủ vệ sâm nghiêm, trên sân luận võ trên cơ bản đã sắp xếp, chỉ đợi người chiến thắng lấy được vòng nguyệt quế, cưới công chúa thành tựu một đoạn giai thoại.
Biệt viện Tây cung, Lưa Hương Trai, là nơi ở góa của tam công chúa Đại trơng quốc Triệu Trầm Hương. Bên trong Lưu Hương Trai, một vị nữ tử thanh xuân trong cung sa chính trang đang cau đôi mày, dung mạo xinh đẹp, đang nhìn vào bức họa giắt trên bình phong đối diện, hai mắt lộ ra một cỗ quật cường.
Trên bức họa là một vị tướng quân anh tuấn uy vũ mặc chiến giập, ngồi chiến mã cầm thương, bên dưới ghi danh: Sở Hùng.
Nữ tử này chính là Đại trơng quốc tam công chúa Triệu Trầm Hương. Trong khuê phòng không có cung nữ, chỉ có hai vị tỷ tỷ đã xuất giá, bồi hai bên người nàng. Hai vị tỷ tỷ nhận được ý chỉ của phụ hoàng, đặc biệt tới bồi muội muội ở tạm mấy ngày. Đại tỷ Triệu Dung Hương và nhị tỷ Triệu Hàm Hương đưa mắt nhìn thoáng qua nhau, đại tỷ kéo tay Trầm Hương than thở: "Tam muội, muội hà thất như vậy. Sở Hùng đã chết trận nhiều năm, nói vậy hắn dưới cửu tuyền cũng không muốn nhìn thấy muội như thế này."
"Đúng vậy! Tam muội." Triệu Hàm Hương cười khổ nói: "Nếu muội đã năn nỉ phụ hoàng cử hành đại hội luận võ kén phò mã, bức họa Sở Hùng cũng không nên để lại, vạn nhất bị phò mã tương lai nhìn thấy, muội bảo người ta phải làm sao, chỉ sợ sẽ hoàn toàn phá hủy hạnh phúc cả đời của muội."
Triệu Trầm Hương không nói gì, nhưng đứng dậy đi tới trước bức họa thâm tình lưa luyến một phen, lập tức gỡ bức họa xuống quay người nói: "Hảo nữ không lấy hai chồng. Sở Hùng, vì báo thù cho huynh, sau đó ta sẽ đến cửu tuyền tìm huynh tạ tội."
Dứt lời nàng cuộn lại bức họa nhét vào lò hương bên cạnh, một làn khói đen bốc lên. Hai vị tỷ tỷ bị lời nói của nàng làm hoảng sợ đến ngây người...