Tinh Thần Châu

Chương 546 : Vận mệnh gông xiềng

Ngày đăng: 09:54 18/04/20


Tất Trường Xuân lạnh lùng đưa mắt nhìn hắn một cái. Người này không có chuyện gì làm thường hay nổi điên. Không thèm quản tới hắn, nghĩ xong liền xoay người đi về hướng phòng lớn. Nào ngờ Lộng Trúc không buông tha, lắc mình chắn tới phía trước. Trầm giọng nói: "Tử Y như thế nào cũng là vãn bối của ngươi. Kêu ngươi tặng chút quà cũng không tính là quá phận mà."

 

Tất Trường Xuân nhìn hắn, cảm giác vừa bực mình vừa buồn cười. Cho dù là muốn tặng quà, thì cũng không nên mặt dày van cầu ta như thế này a! Tất Trường Xuân chậm rãi nói: "Chỗ này của ta không còn bảo vật."

 

Lộng Trúc ngần ra, bất quá hắn cũng tin tưởng lời này là thật. Tất Trường xuân là người cái gì cũng dám nói, nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ nói dối. Theo sau Lộng Trúc có chút rầu rĩ nói: "Nếu không ta tìm bảo vật, ngươi vì Tử Y mà đích thân khắc tên nó lên bảo vật được không?"

 

"Ta không có làm những chuyện nhàm chán như ngươi." Tất Trường Xuân khẽ quát: "Tránh ra, nếu không đừng trách ta sẽ không khách khí đối với ngươi."

 

"Đánh chết ta cũng không tránh. Ách.., ngươi chờ một chút, chỗ này của ta dường như cũng có một thanh bảo kiếm cấp bậc Linh Bảo." Lộng Trúc vội vàng thò tay vào trong túi trữ vật của mình tìm kiếm. Hắn biết chắc là, coi như Tất Trường Xuân động nộ thu thập hắn, cũng sẽ không xuống tay quá mức.

 

Tất Trường Xuân vẻ mặt trầm xuống, kiêng kị nhất là có người dám giữ chân mình. Hữu chưởng khẽ giờ lên, tựa như muốn điểm giáo Lộng Trúc một phen, đánh không chết thì cũng phải đánh cho tàn phế mới thôi.

 

Đúng lúc này, Tử Y đang ôm Phù Dung, bỗng nhiên nghiêm mặt nói: "Phù Dung, nếu không ta cũng làm nữ nhân của Dược Thiên Sầu giống như ngươi nhé! Ta đây chẳng phải là sẽ kêu Tất lão tiền bối bằng sư phụ hay sao. Nói không chừng Tất lão tiền bối cũng sẽ tặng bảo vật cho ta."

 

Mộc Nương Tử đứng bên cạnh không khỏi ngần ngơ. Phù Dung cũng là ngây ra. Nhị nữ nhìn thần tình nghiêm trang của Tử Y, chẳng hiểu nàng đang nói giỡn hay là nói thật. Lúc này, Tử Y ôm cổ Phù Dung, lắc lư hỏi: "Làm sao vậy? Phù Dung, ngươi không muốn sao?"

 

Phù Dung trợn mắt há miệng, lắc đầu, gian nan trả lời: "Không phải, chỉ cần Dược Thiên Sầu nguyện ý là được. Ta chuyện gì cũng đều nghe theo hắn cả."

 

Câu nói này phi thường có lực sát thương, khiến cho cơn giận của Tất Trường Xuân nháy mắt biến mất, diễn cảm trên mặt vô cùng khó tả. Nhưng không hề nhìn về phía chúng nữ, mà trân trối nhìn chằm chằm vào Lộng Trúc. Trong khoảnh khắc này, thời gian cũng như ngừng trôi...

 

Lộng Trúc đang sờ soạng bên trong túi trữ vật. Lúc này thân hình bỗng dưng đứng im không nhúc nhích. Hồi lâu sau, mới giật mình bừng tỉnh, tựa như hắn đã ngủ say xuyên suốt trăm triệu năm qua. Chậm rãi ngấng đầu nhìn lên, đụng phải ánh mắt của Tất Trường Xuân, thì đôi con ngươi của hắn hơi giãn nở ra, tựa như đã bị hù dọa không nhỏ. Theo sau mới ngoảnh đầu nhìn về phía chúng nữ...
"Ngươi nói như vậy cũng bởi vì, Dược Thiên Sầu là hảo đồ đệ của ngươi mà thôi. Cho nên ngươi mới nhìn hắn hợp nhãn." Lộng Trúc trắng mắt phản bác. Nghe Tất Trường Xuân khuyên giải vài câu, trong lòng hắn đã hơi buông xuôi, cả ngươi cũng khôi phục một chút tiểu sinh khí. Đã không còn ảm đạm giống như lúc trước nữa rồi.

 

"Không nói chuyện này nữa. Nói ngươi cũng không nghe vào tai. Ngươi mau đứng dậy, đi giúp ta xác nhận một việc." Tất Trường Xuân thản nhiên nói.

 

Lộng Trúc nằm trên mặt đất, ngẩng đầu lên hỏi: "Chuyện gì?"

 

"Tìm Dược Thiên Sầu, hỏi hắn về chuyện tình đã phát sinh ở trong Mê Vụ Sâm Lâm là như thế nào? Còn nữa..." Tất Trường Xuân trầm ngâm cân nhắc, theo sau mới nói: "Hỏi rõ hắn, vì cái gì mà hắn có thể tùy ý ra vào Mê Vụ Sâm Lâm."

 

Lộng Trúc nhãn tình sáng lên, bò dậy, vươn tay ra vỗ trán: "Ta như thế nào không nghĩ tới chuyện này. Nếu di bảo của Vạn Kiếm Ma Quân thật sự nằm trong Mê Vụ Sâm Lâm, thì lần luyện chế Linh Bảo thất bại kia cũng không phiền toái nữa rồi. Dựa vào tiện lợi, Dược Thiên Sầu có khả năng tùy ý xâm nhấp Mê Vụ Sâm Lâm, đem di bảo của Vạn Kiếm Ma Quân ra, hẳn là vẫn có biện pháp, nói không chừng tiểu tử đó đã thu vào trong tay rồi cũng nên! Hắc hắc! Có phải ngươi sớm đã nghĩ đến chuyện này rồi hay không? Chẳng trách luyện chế Linh Bảo thất bại, ngươi một chút phản ứng cũng đều không có."

 

"Nói lung tung gì đó." Tất Trường Xuân lạnh lùng nhìn Lộng Trúc, phân phó: "Mê Vụ Sâm Lâm cùng Vạn Kiếm Ma Quân là có quan hệ. Nhưng bên trong có lưu giữ di bảo của Vạn Kiếm Ma Quân hay không, thì ta không biết."

 

"Áchể..." Lộng Trúc vươn tay nâng cằm, nhìn Tất Trường Xuân hồ nghi nói: "Làm sao ngươi khẳng định Mê Vụ Sâm Lâm cùng Vạn Kiếm Ma Quân là có quan hệ? Làm sao ngươi biết di bảo của Vạn Kiếm Ma Quân không có nhiều khả năng lưu giữ ở bên trong Mê Vụ Sâm Lâm? Phải chẳng là Thượng Nhất Nhâm Chưởng Hình Sứ đã từng nói qua cho ngươi nghe sao?"

 

"Đừng hiếu kỳ làm gì. Có một số chuyện không biết vẫn là tốt hơn. Mà bản thân ta cũng sẽ không nói, ngươi đừng dây dưa thêm nữa." Tất Trường Xuân khẳng khái nói.

 

Bất quá Lộng Trúc vẫn không ngừng lầm bầm: "Trong chuyện này có phải là đang ẩn chứa một cái bí mật gì đó to lớn, đúng không? Đại bí mật liên quan đến Vạn Kiếm Ma Quân...Vạn Kiếm Ma Quân ah!"