Tinh Thần Châu
Chương 592 : Bên ngoài Xuân Miêu Lâu
Ngày đăng: 09:55 18/04/20
Rất phương tiện… gương mặt Dược Thiên Sầu dại ra, hắn thực sự nghĩ không ra, tiên nhân trong mắt người phàm tục, không ngờ cũng đi làm chuyện này, trong tiềm thức hắn thực sự có chút không thể tiếp thu, hắn bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Gương mặt đều không tệ, làm cái gì không tốt, lại đi làm cái nghề này?"
Úc Lan Đô nhìn hắn, nhiều ít lộ ra thần tình quái dị, là loại thần tình như đang nói hắn không nhìn được sự gian nan trong nhân gian, cười cười nói: "Tiền bối tu vi cao thâm, sợ rằng bình thường rất ít tiếp xúc tu sĩ tầng dưới chót, nhất là những tán tu, vì linh thạch, cái gì không làm được."
Dược Thiên Sầu trợn mắt xem thường, nói: "Ai nói đó, ta ở tại Quý trang tiếp xúc không ít tán tu, cho tới bây giờ cũng không có nghe nói qua còn có tu sĩ đi làm việc này."
Úc Lan Đô cười nói: "Ai đi làm việc này còn dám đi rêu rao khắp nơi, chỉ là tại Tụ Bảo Bồn công khai mà làm thôi, kỳ thực tán tu làm việc này bên ngoài cũng không ít, thế nhưng không an toàn, thường thường sẽ trả giá, không chỉếm được hồi báo, còn có khả năng đưa tới họa sát thân."
"Không sai." Quản Trung Giai gật đầu nói: "Ở chỗ này thì khác hẳn, chỉ cần giao tiền thuế giao dịch và buôn bán, đều sẽ được Thiên Hạ thương hội bảo trợ, có trả giá sẽ có hồi báo."
"Những người này đều là tán tu sao?" Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm dưới lầu Xuân Miên Lâu hỏi.
"Tự nhiên, tu sĩ có môn phái đều có thu nhập linh thạch, ai lại đi làm việc này." Úc Lan Đô nói.
"Di! Khi ta ở tại Quý trang có nghe nói, nữ tán tu gả vào các môn phái cũng không ít a! Khiến cho các nam tán tu muốn tìm một người để song tu cũng không có, vì sao các nàng không tìm một đệ tử trong môn phái nào đó gả đi?" Dược Thiên Sầu hỏi.
Quản Trung Giai và Úc Lan Đô đều nhìn nhau cười, Úc Lan Đô chẳng đáng nói: "Nữ tán tu gia nhập các phái cũng có, nhưng con số rất ít, những nữ tán tu lăn lộn hồ thiên quý địa bên ngoài thời gian dài như vậy, còn có mấy người có thể giữ được thân hoàn bích? Vì sinh tồn, đã sớm không biết cùng bao nhiêu nam nhân song tu qua, đệ tử các phái đại khái chỉ là chơi đùa mà thôi, nếu thật sự muốn cười vào cửa, không phải là một chuyện dễ dàng, nghĩ tới đi qua cửa ải của sư môn trưởng bối cũng đã không dễ, có môn phái nào chịu cười về nữ tử phong trần? Truyền ra ngoài chẳng phải sẽ trở thành trò cười."
Quản Trung Giai cũng tán thành nói: "Nếu như là tán tu có thiên tư trác việt, các phái cũng sẽ tranh nhau mới chào, bất quá cười vào cửa, thực sự rất ít, tiền bối nghe được đều là lời đồn, không thể tin, kỳ thực tình cảnh nữ tán tu càng không xong hơn nam tán tu, bất quá cũng càng hư vinh hơn, nhưng họ chỉ là đem mọi chuyện nuốt vào trong bụng, còn phải làm bộ như mình sống rất tốt."
Dược Thiên Sầu tách Quản Trung Giai và Úc Lan Đô đang đứng phía trước sang hai bên, hai người không biết hắn muốn làm gì, nhưng vẫn tránh ra, chỉ thấy gương mặt hắn không chút biểu tình đi ra ngoài, lẳng lặng đi tới phía sau Lam Phong. Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hắn, Quản Trung Giai và Úc Lan Đô nhìn nhau, cảm giác có chút không đúng.
Ba người Thiên Dã nhìn lại, liền ngạc nhiên, bọn họ ở tại Quỹ trang gặp qua Ngưu Hữu Đức, tự nhiên nhận thức, bất quá không nghĩ tới có thế nhìn thấy hắn ở đây.
Thấy mọi người đều nhìn lại, Lam Phong còn tưởng rằng mọi người đang nhìn hắn, càng thêm đắc ý dào dạt chí cao khí ngang, chỉ vào ba người Thiên Dã nói: "Dám ở ngay trước công chúng nói làm thịt đệ tử Lam Hành Cung, ta xem các ngươi chán sống.."
Còn chưa nói xong, lại đột nhiên phát hiện có người đang ở phía sau vỗ vai mình, hắn vừa mới xoay đầu lại, liền thấy hoa mắt, sau đó nghe được"ba" một tiếng, màng tai ong ong vang lên, trên mặt nóng rát đau đởn, đau đến có chút tê dại.
Lam Phong lảo đảo vài bước, lắc lắc đầu mới nhìn ra người đánh mình, đó là một trung niên nhân gương mặt đang mỉm cười, hắn vô ý thức hỏi một câu: "Ngươi là ai?" Sau đó mới nhớ tới mình vừa bị đối phương đánh ngay trước mặt công chúng, lúc này mới phẫn nộ quát: "Muốn chết." Không nói thêm lời nào, trong túi trữ vật lóe ra một thanh phi đao màu lam, trực tiếp bắn về phía đối phương.
Gương mặt Dược Thiên Sầu vẫn mỉm cười nhìn hắn, phi đao bắn ngay tới ngực, hắn không tránh không né, chi nhẹ nhàng bắn ra ngón tay, động tác tùy ý như đang phủi một con ruồi..
"Đinh." Một thanh âm thanh thúy vang lên, lam đao khựng lại trên không trung một thoáng, lập tức giống như bị hóa khí, tất tất tác tác hóa thành bột phấn màu lam lòe lòe, phiêu đãng lả tả rơi xuống mặt đất.
Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu