Tinh Thần Châu
Chương 631 : Đã nhận ra
Ngày đăng: 09:55 18/04/20
Vừa nhận thức lại quá trình né tránh vừa rồi, trong đầu hắn xuất hiện câu nói của Tất Trường Xuân. Khi đó hắn nhìn thấy thế giới động vật bên trong ngọc điệp, còn có chút dở khóc dở cười, nghe xong lời nói của Tất Trường Xuân, mới có ý nghĩ thử xem sao nên mới tu luyện.
Tuy rằng ôm ý nghĩ thử xem, nhưng bởi vì hắn rất tín nhiệm với sự ngưu bức của Tất Trường Xuân, hắn cũng rất tốn nhiều công phu. Mỗi khi hắn rảnh rỗi, đều toàn tâm toàn ỹ đầu nhập vào việc tu luyện này. Không dám nói rất thành thục, nhưng cũng đã luyện được bảy tám phần.
Nói thật ra, luyện thời gian dài như vậy vẫn không hề phát hiện được chỗ tốt gì. Chỉ phát hiện càng luyện càng quen thuộc, khi luyện tập thì động tác đã hoàn toàn giống như cầm thú nơi sơn dã. Khiến cho hắn cũng không dám hiên lộ ngay trước mặt người khác, thật quá mất mặt.
Nhưng có một số việc thường thường luôn như vậy, đã tận tâm tận lực, công phu bỏ ra sẽ không uổng phí.
Dược Thiên Sầu đứng ngây ra cười, có chút vui mừng khó hiểu...
"Cầm Hí? " Ánh mắt Lộng Trúc sáng lên, vùng lông mày nhướng cao, một tay vuốt cằm, thần tình thay đổi.
Văn Lan Phong đưa mắt nhìn Dược Thiên Sầu thật sâu lại nhìn Lộng Trúc hỏi: "Là do hắn.., truyền pháp quyết? " Khi nhắc tới chữ hắn, thoáng ngừng lại một chút. Ánh mắt Lộ Nghiên Thanh chợt lóe, cũng trành về hướng Lộng Trúc, chì thấy Lộng Trúc hắc hắc cười gian gật đầu.
"Dược Thiên Sầu, ta nói có đúng hay không? " Tử Y có chút chờ mong hỏi. Nàng cũng khổ luyện cầm Hí, thế nhưng cho đến bây giờ động tác cũng không trôi chày. Ngay cả từ lưu sướng còn không nói tới, có thé tưởng tượng trong lòng nàng có bao nhiêu phiền muộn.
Nàng vốn không biết, từ nhỏ nàng lớn lên tại Nam Hải Tử Trúc Lâm, rất ít rời đảo. Bên trong cầm Hí có rất nhiều động vật nàng ngay cả gặp cũng chưa từng gặp qua, thậm chí một ít gia cầm bình thường nàng cũng không có ấn tượng, chi dựa vào tranh vẽ trong ngọc điệp ghi chép, thế nào khả năng luyện được thành thạo, tự nhiên nỗ lực cùng thu hoạch không hề có quan hệ trực tiếp.
Dược Thiên Sầu chậm rãi quay đầu lại, hừ lạnh nói: "Không biết. "
Nhan Vũ đứng bên người Bách Mị Yêu Cơ, nhìn nhìn Dược Thiên Sầu không chớp mắt, bỗng nhiên mũi thoáng hô hấp mạnh, nàng ngửi được mùi vị mà cả đời này nàng cũng khó có thể quên. Hai mắt nàng chợt trợn to, nhìn hình thể Dược Thiên Sầu từ trên xuống dưới, lại nhìn bốn người Thiên Dã, sắc mặt chợt trở nên trắng bệch, nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu.
Có lẽ người khác nhìn không ra, thế nhưng nàng hiểu rõ nam nhân đầu tiên chung đụng da thịt với mình, nàng làm sao có thể không nhận ra, người kia cùng Dược Thiên Sầu trước mắt giống nhau như đúc. Loại năng lực nhận thức này không quan hệ tới tu vi cao thấp, dù cho tu vi cao tới đâu cũng không chắc có thế phân biệt được ra. chỉ cần thật sự lưu ý hắn, muốn nhận sai cũng khó, đây là thiên phú mà ơn trên cấp cho nữ nhân.
Có lẽ thời gian lâu ngày sẽ quên lãng, nhưng thời gian nàng và hắn tách xa nhau cũng không dài, chăn màn trong phòng còn giữ mùi vị, còn có mùi vị cơ thể do hắn lưu lại.
Lại thêm hình thể tương tự của hai người, còn có bốn người Thiên Dã đi theo Ngưu Hữu Đức cũng có mặt ở đây. Hơn nữa nàng cũng biết Ngưu Hữu Đức dịch dung, nàng nhìn thấy gương mặt hiện nay của Ngưu Hữu Đức cũng không phải gương mặt thật. Nhiều trùng họp như vậy tiến đến cùng nhau, nàng muốn nhận sai cũng khó. Một chút liền đoán được Dược Thiên Sầu là ai. Nhưng Dược Thiên Sầu dù liếc mắt cũng không hề nhìn nàng một lần, sự lạnh lùng khi gần trong gang tấc thế này, làm nàng bỗng nhiên có loại cảm giác tê tâm liệt phế.
Bách Mị Yêu Cơ trong lúc vô ý đã nhận ra phản ứng của Nhan Vũ. Thấy cả người nàng run rẩy, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu, không khỏi sửng sốt hỏi: "Nhan Vũ, ngươi làm sao vậy? "
Dược Thiên Sầu đưa mắt nhìn theo, thần tình cứng lại, trong lòng thầm nghĩ một tiếng, không xong!
Vẻ mặt Nhan Vũ thê thảm, nhưng vẫn miễn cường mỉm cười lắc đầu nói: "Không có gì, ta nghĩ trong lâu còn có chút việc, ta về trước. " Nói xong thấp người hành lễ với mấy người Vãn Lan Phong, sau đó cấp tốc rời đi.
Mọi người ở đây đều nhìn ra có chút không thích họp. Biết Ngưu Hữu Đức chính là Dược Thiên Sầu, Lộng Trúc hướng Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng. Lộ Nghiên Thanh nhìn Nhan Vũ rời đi, cũng quay đầu nhìn về phía Dược Thiên Sầu, bên dưới lụa mỏng xanh chợt phát ra tiếng thở dài...