Tinh Thần Châu

Chương 632 : Da đầu tê dại

Ngày đăng: 09:55 18/04/20


Bầu không khí bỗng nhiên trở nên nặng nề, tuy rằng Vãn Lan Phong không nói ra nhưng cũng biết tất cả mọi người không muốn nói thêm gì nữa, vì vậy gọi chủ sự cửa hàng tới, an bài phòng ở cho mọi người.

 

Phù Dung tự nhiên ở chung phòng với Dược Thiên Sầu, dù sao danh phận của hai người đều đã công khai, không có gì đáng để giấu diếm. Sau khi trở vào phòng, sắc mặt Dược Thiên Sầu vẫn có chút không thích họp, Phù Dung nắm cánh tay hắn nhược nhược hỏi: "Huynh làm sao vậy? Có phải do ta không nói với huynh lại chạy tới đây, nên huynh mất hửng? Ta lập tức cầu Lộng Trúc tiền bối đưa ta trở về là được. "

 

Dược Thiên Sầu ngẩn ra, quay đầu nhìn nàng. Trên mặt hắn bỗng nhiên hiện lên dáng tươi cười, ha hả nói: "Nói bậy bạ gì đó, ta nào có mất hứng, ta chì đang nghĩ hiện tại Tụ Bào Bồn thật náo nhiệt phi phàm, nếu như đưa Phù Dung ra ngoài đi dạo, không biết Phù Dung có vui vẻ hay không. "

 

"Cam tâm tình nguyện. " Phù Dung liền khởi tinh thần, ôm cánh tay Dược Thiên Sầu lắc lắc tố khổ: "Ta và Tử Y vừa đến đây. Lộng Trúc tiền bối liền ước thúc chúng ta không nên chạy loạn. Chúng ta đứng trên Thần Tài Phong nhìn thấy phía dưới thật náo nhiệt a! Đã sớm muốn đi xem, hiện tại huynh đưa ta đi sao? "

 

Tuy giọng nói như hỏi, nhưng trên mặt nàng tràn đầy thần sắc hi vọng, Dược Thiên Sầu làm sao nhẫn tâm cự tuyệt nàng, lúc này liền nắm tay nàng cười nói: "Đi, hiện tại ta đưa nàng đi xem. "

 

Vẻ mặt Phù Dung vui mừng đi theo hắn, hai người mới vừa đi đến hậu viện, liền nghe trên lầu có người hô: "Các ngươi đi nơi nào? " Hai người cùng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tử Y thò đầu ra khỏi cửa sổ, Phù Dung vui vẻ cười nói: "Chúng ta đi ra bên ngoài nhìn xem. "

 

"A! " Tử Y phát ra một tiếng hét thảm, không nói một lòi trực tiếp từ trên cửa sổ nhảy xuống, kéo cánh tay Phù Dung oán giận nói: "Hay cho Phù Dung, đi ra ngoài chơi cũng không kêu ta. " Nàng lập tức quay đầu trành Dược Thiên Sầu nói: "Ta cũng đi. "

 

Dược Thiên Sầu vừa định cự tuyệt, bảo nàng ở lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt Phù Dung chờ mong hắn đáp ứng, lúc này Dược Thiên Sầu không còn cách nào khác, không hé răng như biểu thị cam chịu. Tử Y hoan hô một tiếng, liền kéo Phù Dung cùng đi ra ngoài.

 

Dược Thiên Sầu lập tức cảm thấy da đầu tê dại, một nữ nhân đi dạo phố sẽ không có nam nhân bình thường nào chịu nổi, hai nữ nhân cùng nhau đi, không làm tốt sự chuẩn bị về tâm lý thì không được. Dược Thiên Sầu hít sâu một hơi, vỗ vỗ ngực, đi theo phía sau hai người.

 

Lộng Trúc đứng bên cửa sổ trên lầu nhìn chằm chằm phía dưới không nói gì. Vãn Lan Phong đứng một bên như có đăm chiêu, hỏi: "Lộng Trúc, chuyện Tử Y lập gia đình là thế nào vậy? "

 
Tử Y suy nghĩ một chút, nhìn Phù Dung nói: "Hai người chúng ta cùng xài tiền, cộng lại hẳn không tới hai mươi ức thượng phẩm linh thạch. "

 

"Hai mươi ức thượng phẩm linh thạch? " Lộng Trúc kinh ngạc thất thanh, nhìn nhìn lại đồ vật trong phòng, khó có thể tin nói: "Chì mấy thứ này lại giá trị hai mươi ức thượng phẩm linh thạch? "

 

"Trong này còn có. " Tử Y bước tới chỉ vào hơn mười túi trữ vật trên bàn nói: "Gian phòng hơi nhỏ, đồ vật trong túi không đổ ra được, nên không lấy ra. "

 

Ba người Lộng Trúc nhìn mấy túi trữ vật căng phồng không nói gì. Lần này bọn họ thật sự tin tưởng đã xài nhiều tiền đến như vậy. Tử Y nhìn ba người không nói lời nào có chút kỳ quái hỏi: "Sư phụ, ngài tìm ta có việc sao? "

 

"Không có việc gì, các ngươi tiếp tục. " Lộng Trúc khoát khoát tay, quét mắt nhìn đồ đạc trong phòng, mồ hôi lạnh toát ra xoay người liền đi. Chờ ba người đều ly khai, hai nàng lại tiếp tục líu ríu chuyển chiến lợi phẩm.

 

Ba người trở lại tầng cao nhất, Lộ Nghiên Thanh chợt than thở: "Xem ra Dược Thiên Sầu nói Tử Y xài hết tám ức không giả, đó là còn chưa tính có phần của Phù Dung. "

 

"Nửa ngày xài hết tám ức, trời ạ! Nàng đi ra ngoài dạo chơi thôi, bằng trăm nãm tích lũy của Vãn gia ta. " Vãn Lan Phong có chút cảm khái vỗ vỗ vai Lộng Trúc nói: "Tử Y tìm người gả đi, nhất định phải tìm một gia đình rất có tiền. Với tài lực của Vãn gia ta khẳng định trèo cao không nổi, ta xem cũng chỉ có tài lực của Âm Bách Khang mới đủ khả năng xứng với nàng, nhưng ta phỏng chừng Âm Bách Khang nhìn thấy cũng sẽ rút lui có trật tự. "

 

"Ngươi đừng ở chỗ này nói móc, Tử Y bất quá chỉ thỉnh thoảng một lần mà thôi. " Lộng Trúc trợn mắt, nói lầm bầm: "Tiểu tử kia có tiền, xài của hắn là cho hắn mặt mũi.

 

Vãn Lan Phong ha hả cười nói: "Nhưng ngươi nhìn vẻ mặt đen thui của Dược Thiên Sầu, hình như phi thường không muốn mặt mũi này. "