Tinh Thần Châu

Chương 661 : Phế khu (Khu hoang tàn)

Ngày đăng: 09:55 18/04/20


Không trung đầy nắng, bóng người đột nhiên biến mất trong tầm mắt mọi người. Tất Trường Xuân đã hạ xuống mặt đất, nhìn chằm chằm Lục Mi đang quay cuồng. Sau thoáng xem xét thấy người đứng thẳng trước mặt, không còn quản sự đau đớn lúc này, hắn bò lên, quỳ xuống liền dập đầu, liên tục cầu xin nói: "Là tiểu nhân có mắt không nhìn được chân thần, đại tiên tha mạng, đại tiên tha mạng...

 

Trên tay trên đùi, còn có trên thân hình, cộng lại ít nhất hơn chục lỗ thủng, vẫn đang một mực chảy máu đen, còn chưa chết cũng đã là may mắn. Bất quá nhìn hình dáng khom lưng khuỵu gối thuần thục, thật sự làm tròng mắt mọi người rớt xuống, hoàn toàn không còn hình dáng ngang ngược ban đầu.

 

Tất Trường Xuân giương mắt lạnh lùng nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Ngươi còn kém quá xa tên tiên nhân hơn hai trăm năm trước, hắn còn có thực lực đánh với ta một trận, mà ngươi quả thực không chịu nổi một kích. Đồng thời có một vấn đề, ta cũng đã suy nghĩ suốt hai trăm năm mà vẫn không nghĩ ra. Cứ nói ngươi đi! Tu vi rõ ràng không bằng ta, nhưng ta và ngươi chỉ chân trước chân sau xuất phát Tử Yêu Quý Vực, ở tốc độ ta từ đầu tới cuối lại không đuổi kịp ngươi, để cho ta rất khó hiểu, ngươi có thể giải thích nghi hoặc này cho ta không?"

 

"Có thể có thể có thể!" Lục Mi liên tục gật đầu, chật vật không chịu nổi phủ phục trên mặt đất, vội vàng trả lời: "Chỉ cần đại tiên tha ta một mạng, ta nhất định chi tiết báo cho."

 

"Ngươi đang cùng ta cò kè mặc cả?" Tất Trường Xuân hờ hững nói.

 

"Không dám, không dám." Lục Mi cuống quýt dập đầu, hắn cảm thấy sát ý trong lời nói của đối phương.

 

Tất Trường Xuân hừ lạnh nói: "Không trả lời, chết! Trả lời không làm ta hài lòng, chết!"

 

"Ta nói, ta nói." Trên mặt Lục Mi dính đầy máu đen, lại vẫn không thể che giấu được thần sắc kinh khủng, nơm nớp lo sợ nói: "Tuy rằng ta không biết vì cái gì, nhưng bằng tu vi của đại tiên, hẳn nên sớm phi thăng Tiên giới mới đúng. Nếu không thân thể huyết nhục của nhân gian, căn bản không thể thừa nhận tu vi cường hãn như đại tiên. Thông đạo đi thông Tiên giới, có tác dụng rèn luyện thân thể. Cũng chỉ có trong quá trình phi thăng, một lần nữa chế tạo thân thể mới, mới có thể thừa nhận tu vi càng mạnh hơn, cho nên sẽ tiếp tục trèo lên đỉnh núi cao tu hành. Như vậy cũng giống như U Minh liệt hỏa trên thông đạo đi thông Minh Giới, đồng dạng có thể làm cho quý tu nhân gian rèn đúc ra thân thể mới. Đây cũng chính là lý do vì sao thường thường tu sĩ nhân gian so ra kém hơn tu sĩ Tiên giới cùng Minh Giới, đương nhiên, ngoại trừ đại tiên ngài, ngoại trừ ngài."

 

Tất Trường Xuân nghe vậy như có suy nghĩ gật đầu, tự nhủ: "Thì ra là thế, ta hiểu được. Nguyên lai do thân thể của ta hạn chế ta sử dụng tu vi, điểm ấy ta sớm có phát hiện, chẳng thể trách! Đáng tiếc trước mắt còn không người có thể đi Tiên giới, ta cũng không được."

 

Lục Mi phủ phục một bên, nâng lên khuôn mặt nhầy nhụa máu me, nhìn thấy hắn yếu ớt hỏi: "Đại tiên! Bây giờ có thể thả tiểu nhân rời đi không?"

 
 

Tư Không Tuyệt không hề nói nhiều, bắt đầu triệu tập đệ tử Thiên Hạ thương hội thanh lý đồ vật của thưong hội. Hiện giờ Âm Bách Khang vừa chết, Cảnh Nguyên Không cũng không cùng hắn tranh giành chuyện gì, hắn tự nhiên mà trở thành người cằm đầu hiện tại của Thiên Hạ thương hội.

 

Dưới chân núi, môn nhân Lam Hành cung thanh lý xong phế khu, Bùi Phóng phất tay cho bọn họ đi về trước. Hắn đứng chung một chỗ với Thích Cửu Quân và u Dương Đạt, nhìn thấy sự hoang tàn chung quanh, thổn thức không thôi. Tuy rằng lần này bởi vì Minh Giới sứ giả mà xảy ra chuyện, nhưng ba người không khỏi liên tưởng đến trên người Tất Trường Xuân, lão quái vật kia mỗi lần vừa đi ra, liền gây ra chuyện oanh oanh liệt liệt dọa người. Trên thực tế, tên mình sứ kia không phải là muốn đến tìm hắn sao? Thật hi vọng sau này hắn đừng nên tiếp tục xuất hiện mới tốt.

 

Bùi Phóng liếc mắt nhìn đám người Văn Lan Phong vẫn đang đứng trên núi, lại nhìn hai người còn lại nói: "Chúng ta chào bọn hắn rồi đi!"

 

Ba người nhanh chóng bay tới bên người mấy người Văn Lan Phong, Bùi Phóng chắp tay nói: "Chư vị, chúng ta cáo từ, hoan nghênh chư vị có cơ hội đến Lam Hành cung làm khách." Nói xong lại đặc biệt nhìn Phù Dung cười nói: "Phù Dung cô nương, nếu sau này có địa phương nào cần ta hỗ trợ, thỉnh cứ mở miệng. Tùy tiện tìm một đệ tử Lam Hành cung truyền lời là được, Bùi mỗ nhất định làm hết sức."

 

Phù Dung vừa mới gật đầu cười, liền nghe Lộng Trúc đứng bên cạnh âm dương quái khí nói: "Bùi bàn từ, ta có một chuyện khó hiểu, đang cần hướng ngươi thỉnh giáo. Ngươi nói tên quái nhân áo lực kia vốn đã bị Dược Thiên Sầu lừa gạt được, tại sao trước khi đi lại trở mặt như thế?"

 

"Phải a! Việc này ta cũng cảm thấy kỳ quái." Bùi Phóng vẻ mặt khó hiểu lắc đầu, bộ dạng như không thể tưởng tượng được. Những người khác biết Lộng Trúc sẽ không vô duyên vô cớ nói ra lời như vậy, ngay cả Thích Cửu Quân và u Dưong Đạt cũng có chút hồ nghi nhìn về phía Bùi Phóng.

 

"Có lẽ Minh Giới có được thần thông gì mà chúng ta không biết!" Bùi Phóng than thở một tiếng, cảm thán chắp tay nói: "Cáo từ chư vị." Nói xong bay lên không, Thích Cừu Quân và u Dương Đạt cũng chắp tay ròi đi.

 

Lộng Trúc hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía Dược Thiên Sầu, tin tưởng bằng sự giảo hoạt của tiểu tử này, sẽ nghe hiểu ý tứ trong lời nói của hắn. Ai ngờ Dược Thiên Sầu lại nhắm mẳt làm ngơ, ánh mẳt thẳng ngoẳc ngoẳc nhìn chằm chằm một mành phế tích trước mắt. Ngay lúc mọi người còn chưa hiểu chuyện gì, Dược Thiên Sầu đột nhiên "oa" kêu to một tiếng, lao về phía đống hoang tàn đổ nát thê lưong kia...