Tinh Thần Châu
Chương 662 : Mỗi người đi một ngã
Ngày đăng: 09:55 18/04/20
Đất đá cùng gỗ vụn bị người nào đó bới ra bay tứ tung đầy trời, chỉ thấy Dược Thiên Sầu phát huy ra tinh thần khổ nhọc mà người thường khó có thể so sánh, cắm rễ bên trong đống hoang tàn, vất và cần cù làm việc. Bất quá nhìn xem thế nào đều có vẻ như đang phát điên...
Mấy người Văn Lan Phong đưa mắt nhìn nhau, các phái đều đang thu thập tài vật cùng thi thể đệ tử bổn môn bị đại chiến lan đến mà chết, không biết hắn lại điên điên khùng khùng chạy đi đào cái gì?
Đồ vật bảo bối của tiểu tử này vốn không ít a! Chẳng lẽ hắn cất giấu ở chỗ đó? Lộng Trúc nhướng mày, sờ cằm suy nghĩ, trên mặt nổi lên vẻ cười gian. Hắn đánh giá địa hình bốn phía một phen, lờ mờ phân biệt ra địa phương Dược Thiên Sầu đang đào móc hình như là vị trí nguyên lai của Xuân Miên Lâu.., vẻ cười gian trên mặt hắn đọng lại, mắt nhìn thần tình tò mò của Tử Y đang nóng lòng muốn thử bên cạnh, nhất thời vẻ mặt Lộng Trúc có chút u ám, hắn có điểm hiểu được Dược Thiên Sầu đang tìm cái gì.
Ngoại trừ hắn rạ, chỉ sợ người ở chỗ này cũng chỉ có Lộ Nghiên Thanh đội nón lụa che mặt hiểu được chuyện gì. Mấy người nhịn không được đều bay tới...
"Hoa lạp lạp...Dược Thiên Sầu còn đang mải miết khổ cực, mỗi khi đào ra một cỗ thi thể, liền lập tức đem mặt mũi thi thể lau sạch sẽ, thấy không phải người mình muốn tìm, không thèm quản mọi việc, trực tiếp ném ngược về phía sau.
"Tiểu tử ngươi điên tr!" Lộng Trúc gầm lên một tiếng, hắn vừa bay tới liền tiếp được một thi thể nữ nhân mà Dược Thiên Sầu vừa ném ngược ra sau, bản thân hắn cũng tùy tay ném ngược ra sau. Kết quả thiếu chút nữa nện vào trên người một gã đệ tử của môn phái khác.
Lại có người dùng xác chết tạp lão tử! Đệ tử kia cũng nổi giận, vừa ngẩng đầu định mở miệng mắng to, lại bị đồng môn bên cạnh vội vàng bịt miệng lại. Sau đó chỉ chỉ về hướng lão gia hỏa Lộng Trúc, đệ tử kia lúc này không còn cách nào khác, đành bỏ đi làm việc của mình.
Dược Thiên Sầu ôm một cây trụ cao vài thước, xoay người lại ném ra, vẻ mặt như đưa đám nhìn chằm chằm Lộng Trúc trầm giọng nói: "Chớ chọc ta." Hắn dùng tay áo cực bấn lau mặt, lại tiếp tục mải miết đào bới. Gương mặt hắn làm người ta có cảm giác chua xót khó hiểu, không biết hắn rốt cục muốn làm gì, khiến cho bản thân lại có bộ dạng thảm hề hề.
Gương mặt Lộng Trúc chợt sầm xuống, có khuynh hướng sắp nổi giận. Lập tức ngăn cản Tử Y đang định tham gia giúp vui, Phù Dung đi đến yếu ớt hỏi: "Huynh muốn tìm gì vậy? Ta giúp huynh."
Dược Thiên Sầu mới vừa ngẩng đầu lên định đáp lời, ánh mắt trong lúc vô ý nhìn thấy phía trước có một đám người đang bay tới, nhất thời sửng sốt. Chỉ thấy Bách Mị Yêu Cơ, Nhan Vũ, Thiên Dã, Mạc Thiếu Quân, Hải Uy, Lý Thu Hương đang cùng đi đến.
Mấy người sau một phen bàn bạc, đều tự mỗi người đi một ngả, Lộng Trúc cũng mang Tử Y cùng Phù Dung rời đi, chỉ còn lại một mình Dược Thiên Sầu đứng ngay giữa đống hoang tàn nhìn quanh bốn phía. Sau đó một mình hướng bên ngoài rừng rậm nguyên thủy của Tụ Bảo Bồn rất nhanh bay đi...
Hậu điện Hắc mình cung, Hắc Trì phu nhân toàn thân trần truồng ngâm mình trong suối nước nóng, năm tuấn mỹ nam sủng cường tráng còn đang hầu hạ. Trong hơi nước mông lung, dưới mười ngón tay xoa bóp, Hắc Trì phu nhân thoải mái rên ri không ngừng. Đúng lúc này, bên ngoài màn che truyền tới tiếng bước chân dồn dập, tới bên hồ tắm do hắc ngọc xây thành, lại ngừng lại, có vẻ như không dám quấy rầy.
"Vội vội vàng vàng, chẳng lẽ Minh Hoàng sơn sụp đổ hay sao?" Hắc Trì phu nhân nhắm mắt hừ một tiếng, nói: "Có việc cứ nói."
Lúc này Loan Phi Phượng trả lời: "Linh vị của Lục Mi vỡ vụn, ta hỏi qua mình đạo thủ vệ, Lục Mi vẫn chưa trở về." Nói xong liền không lên tiếng.
Một đôi mắt phượng đang khép hờ bỗng nhiên mở ra, hai mắt lóe lên, một cỗ khí thế bàng bạc trực tiếp chấn năm tên nam nhân chung quanh văng ra. Hắc Trì phu nhân biến mất trong suối nước nóng, bộ quần áo màu đen phơi trên giá áo "bá" một tiếng khoác lên trên người, trực tiếp bao vây thân thể mềm mại.
Hắc Trì phu nhân phiêu phù trên bể tắm gương mặt lãnh diễm cao quý, quét mắt nhìn Phi Phượng, bỗng nhiên hóa thành một đạo hắc quang bay đi. Nhanh như lưu tình lóe ra khỏi Hắc mình cung, trực tiếp bắn về Minh Hoàng cung cao ngất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
U Mộc Lâm, hắc quang vừa mới tiến vào u Mộc Lâm ngăm đen như sắt, bị một đạo ngân quang thoáng hiện ngay trước tiểu lâu, Minh Hoàng cung thống lĩnh cấm vệ đồng thời hiện thân. Ngân giập trên người, Thiên Quân tóc dài phấp phới, ánh mắt lạnh lùng và khinh thường nhìn chằm chằm Hắc Trì phu nhân đang chậm rãi đi tới, hờ hững nói: "Hắc Trì, còn dám tiến lên trước một bước, ta sẽ lập tức đánh ngươi ra khỏi Minh Hoàng cung."
Hắc Trì phu nhân cắn cắn môi, dừng lại quỳ xuống nói: "Hắc Trì gặp qua Ngân giập đại nhân, cầu xin đại nhân chuyển cáo Minh Hoàng, Hắc Trì có chuyện quan trọng bầm báo." Lần trước nàng biết được Ngân giập Thiên Quân là một trong mười hai đại mình Tướng trong truyền thuyết Minh Giới, trong lòng mất hứng, cũng không dám tiếp tục làm càn với Ngân giập Thiên Quân, người ta quả thật có tư cách cùng năng lực thu thập nàng.