Tinh Thần Châu

Chương 672 : Yêu cầu quá phận

Ngày đăng: 09:55 18/04/20


"Hỏi vấn đề như vậy liệu có ý nghĩa không?" Lộ Nghiên Thanh khẽ lắc đầu.

 

"Đương nhiên là có ý nghĩa." Văn Lan Phong nhãn tinh kiên định nói: "Ít nhất đối với ta cũng phi thường có ý nghĩa. Ta không muốn buông tha và cũng sẽ không bao giờ buông tha. Bởi vì ngươi chính là điều khiến cho ta lưu luyến ở dưới nhân gian này...Ngươi biết không? Nếu ta dốc lòng tu luyện chỉ sợ cách ngày phi thăng Tiên giới cũng không còn bao xa nữa đâu."

 

Lộ Nghiên Thanh kinh ngạc nhìn hắn hỏi: "Ngươi nắm chắc bản thân mình sẽ đem thất phách anh dung nhấp Mệnh Hồn sao?"

 

Văn Lan Phong cười khổ: "Nếu có thể bài trừ tạp niệm trong tâm, hẳn là sẽ thành công trong vòng trăm năm tới. Hoặc có thể là sẽ ngắn hơn."

 

"Vậy ta phải chúc mừng ngươi rồi. Tu chân giới hàng ngàn năm qua đã không có người nào phi thăng Tiên giới, nếu ngươi phi thăng thì cũng sẽ là đệ nhất nhân trong ngàn năm qua." Lộ Nghiên Thanh cười nói.

 

"Đệ nhất nhân trong hàng ngàn năm qua?" Văn Lan Phong tự giễu cười nói: "Ngươi đề cao ta quá rồi, chẳng lẽ ngươi đã quên vị mình sứ kia sao? Chân chính là đệ nhất nhân đương thời, cũng chỉ có Tất Trường Xuân mà thôi. Coi như ta phi thăng Tiên giới, chỉ sợ là vẫn không chịu nổi một kích ở dưới tay hắn."

 

Lộ Nghiên Thanh nhíu mày, lắc đầu: "Ngươi so sánh với hắn, thì chính là tự đem phiền não cho mình. Chúng ta hoàn toàn không giống như hắn..."

 

"Như thế là sao?" Văn Lan Phong bừng tỉnh: "Chẳng lẽ ngươi hoài nghi hắn có dẫ tâm ư? Cho nên mới lưu lại nhân gian, không muốn phi thăng?"

 
"Nói vậy, Tất Trường Xuân cũng không phải nam nhân mà ngươi thích." Văn Lan Phong khôi phục hình dáng bình tĩnh, trầm ngâm nói: "Nhưng điều ta muốn biết chính là, trong lòng ngươi thích nam nhân như thế nào. Ta muốn biết để quay về nghiền ngẫm xem, bản thân mình kém người này bao nhiêu xa."

 

"Trước khi trả lời vấn đề này, ta muốn hỏi ngươi một chuyện." Đột nhiên Lộ Nghiên Thanh xoay người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, trịnh trọng hỏi: "Ngươi nói không thể lấy tâm bằng hữu đối diện với ta, là bởi vì dung mạo của ta hay sao?"

 

"Điều này..." Văn Lan Phong sở dĩ không thể lấy tâm bằng hữu đứng trước mặt Lộ Nghiên Thanh. Kì thật nguyên nhân trọng yếu nhất không phải bởi vì dung mạo, mà là hắn thật lòng yêu thích Lộ Nghiên Thanh, đã nhiều năm qua tự nhắn nhủ mình không được buông bỏ. Nhưng cũng không phủ nhận dung nhan tuyệt sắc của Lộ Nghiên Thanh cũng là một trong những lý do. Bởi vì mỗi lần hắn nhìn thấy nàng, thì con tim của hắn lại muốn oanh động. Điều này bảo sao hắn có thể thản nhiên lấy tâm bằng hữu đối xừ với nàng được đây?

 

"Ngươi không phàn bác thì là đã thừa nhận." Lộ Nghiên Thanh sâu kín cảm thán, xoay người nhìn về phương xa, trong hai mắt mang theo thần sắc u buồn, chậm rãi nói: "Có đôi khi ta thống hận dung mạo của chính bản thân mình. Kì thật, ta không phải thanh cao gì cả. Cho dù xinh đẹp đến đâu, thì chung quy ta vẫn chỉ là một nữ nhân bình thường. Ta đối với nam nhân tra thích yêu cầu không cao, thậm chí là chẳng cần có bất luận yêu cầu gì cả."

 

"Không có bất kỳ yêu cầu gì sao?" Văn Lan Phong không dám tin thất thanh kinh hô: "Vậy thì ngươi đang chờ đợi cái gì?"

 

Lộ Nghiên Thanh nhàn nhạt mỉm cười: "Nếu có thể, ta chỉ mong hắn sẽ đem ta trở thành một nữ nhân bình thường, hắn sẽ thản nhiên đối diện với ta, để cho ta biết rằng mình không phải cái gì được gọi là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, mà chỉ là nữ nhân bình thường..."

 

"...Ta không cầu hắn giàu có đến mức nào, không cầu bộ dạng hắn có bao nhiêu anh tuấn, cũng không cầu hắn tu vi cao siêu, lại càng không cần địa vị cao quý. Thậm chí mặc kệ hắn là người tốt hay người xấu. Ta chỉ muốn làm một nữ nhân bình thường, có thể tìm được nam nhân khiến cho ta động tâm, một nam nhân sẽ trả giá hết thảy vì ta. Chẳng lẽ yêu cầu này cũng là quá phận hay sao?"