Tinh Thần Châu

Chương 71 : Gieo hạt (nhất)

Ngày đăng: 09:50 18/04/20


Trong biển hoa, hai gã làm vườn đang vất vả cần cù lao động, Bạch Hồ trong bộ áo trắng đang bước chậm trong biển hoa ở cách đó không xa, thỉnh thoảng cúi người ngửi hương thơm các loài hoa, Quan Vũ và Trần Phong thỉnh thoảng lén liếc mắt nhìn, dù sao nữ nhân có khuôn mặt diễm lệ như vậy thật sự hiếm thấy, không phải là hiếm thấy, mà là cho tới bây giờ chưa thấy qua, hai người cũng không biết Bạch Hồ là hồ ly tinh. Ngay ban đầu khi hai người đi tới, đều có tâm tình mâu thuẫn nghiêm trọng, thời gian dài mới phát hiện, bồi bên cạnh mỹ nữ như thế, mỗi ngày làm việc tại biển hoa cũng không phải là không mỹ mãn, không có âm mưu quỷ kế, không có phân tranh, hai người đã dần dần tập quán bắt đầu hưởng thụ sinh hoạt ở đây.

 

Cùng hai người ở chung thời gian dài, cũng trở nên quen thuộc, Bạch Hồ dần dần cũng chịu cùng hai người trò chuyện. Nàng lẳng lặng đi tới bên cạnh hai người, thấy đã mở mang một mảnh đất, nàng nhìn sang bốn phía, kiến nghị: "Ở đây hay nhất có thể trồng loài hoa màu tím."

 

"Được, nghe Bạch tiểu thư, Trần Phong, chúng ta trồng Tử La Lan ở đây đi!" Quan Vũ cười nói.

 

Trần Phong tán thành "ân" một tiếng, lại quay đầu hỏi: "Bạch tiểu thư, thế nào đã lâu không thấy được lão đại." Hiện tại bội phục Dược Thiên Sầu tới sát đất, cho tới bây giờ chưa thấy qua người trẻ tuổi nào có tài hoa đến như vậy.

 

"Ta cũng không biết." Bạch Hồ nhẹ nhàng trả lời, nhìn về hướng trúc xá trong rừng cây, ánh mắt toát ra một tia thất vọng.

 

"Làm sao vậy, mọi người có phải đang nhớ ta hay không, ha ha!" Dược Thiên Sầu đột nhiên xuất hiện sau lưng mọi người cười nói.

 

Quan Vũ cười nói: "Thực sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đi ra." Những lời này do hắn nghe Dược Thiên Sầu giảng Tam Quốc thì ngộ ra.

 

"Đừng nói chuyện khác, Vân Trường, Trần Phong, sau này không cần trồng hoa nữa, ta có chuyện trọng yếu giao cho các ngươi làm." Dược Thiên Sầu cười nói.

 

Quan Vũ và Trần Phong biểu thị hoài nghi nhìn Bạch Hồ, thấy nàng không biểu thị phản đối, Quan Vũ hỏi: "Làm gì?"

 

"Ha ha..." Dược Thiên Sầu bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười dài một trận, mọi người nhìn nhau, không biết hắn vì sao vui vẻ như vậy, nhưng Bạch Hồ tựa hồ từ trong tiếng cười nghe được lòng chua xót, lẳng lặng nhìn hắn.

 

Sau một thoáng phát tiết qua tiếng cười to, Dược Thiên Sầu vỗ vỗ vai Quan Vũ nói: ""Vân Trường, ngươi còn nhớ rõ ta đã từng nói qua một câu với ngươi không?"

 
 

Trần Phong đứng một bên càng hưng phấn đến luống cuống tay chân, liên tục xoa tay không ngừng. Nhớ lúc còn chưa gặp Dược Thiên Sầu, vì linh thạch mà luôn phiền não, nghĩ không ra tới nơi này, linh thạch thật nhiều muốn dùng cũng không dám dùng, hôm nay càng có cơ hội thu được Trúc Cơ Đan, dùng xong có thể bước vào Trúc Cơ kỳ a! Là mộng tưởng trước đây nha!

 

"Chờ một chút." Dược Thiên Sầu rất có khí độ phất phất tay, Quan Vũ và Trần Phong sừng sốt, không biết lão đại lại muốn làm gì.

 

Trong tay Dược Thiên Sầu cầm một túi nhỏ, thần tình nghiêm túc nói: "Chính loại linh thảo dùng luyện chế Trúc Cơ Đan, mỗi loại Ma Cửu Cô cho ta mười hạt giống, mọi người ngàn vạn lần phải cần thận, chỉ có thể trồng thành công, không thể thất bại. Nếu không lần sau ta cũng không dám bảo chứng lấy thêm được nữa. Có hiểu rõ không?"

 

Tuy rằng hắn nhân cơ hội này muốn đề cao chính mình, nhưng hai người trong cuộc cũng không cho là như vậy, trái lại nghe hắn nói phi thường có đạo lý, thần tình đều nghiêm túc nói: "Hiểu rõ."

 

Bạch Hồ đứng gần đó, khóe miệng thoáng nhếch lên, thản nhiên cười trộm.

 

Dược Thiên Sầu cẩn thận vạch miệng túi, bên trong có chín bình sứ nhỏ, lấy ra một bình đưa cho Trần Phong nói: "Trần Phong, bên trong này có mười hạt giống, ta cũng không biết là loại linh thảo nào, ngươi thử xem trước."

 

Đây là hạt giống linh thảo dùng luyện chế Trúc Cơ Đan a! Hai tay Trần Phong không ngừng run run, Dược Thiên Sầu trợn mắt mắng: "Mẹ nó! Đồ vô dụng, ngươi run tay cái rắm! Vạn nhất làm hư, ngươi bồi nổi không? Quan Vũ, phát ngốc cái gì, nói ngươi đó! Đừng đóng đó xem náo nhiệt, giúp Trần Phong cùng gieo hạt đi."

 

Thấy hắn khoa tay múa chân mắng thật thống khoái, Bạch Hồ vừa quay đầu lại, lại nghiêng đi lần nữa.

 

"Ân! Đã biết." Quan Vũ lập tức nhận ra mình lệch lạc, liền nhanh lấy tới một thùng nước, ngồi xổm trên mặt đất đào ra một hố nhỏ, tháo ống trúc trên lưng xuống, thời khắc chuẩn bị.