Tinh Thần Châu

Chương 719 : Quang lâm Đông Cực Thánh Thổ

Ngày đăng: 09:56 18/04/20


Cổ Thanh Vân và Hồng Thất nhìn nhau, lại nghe Dược Thiên Sầu tiếp tục nói: "Bọn họ có đánh nhau, chỉ cần không trêu chọc tới các ngươi, đừng đi thấu vào náo nhiệt củã người ta, dù sao thủ hạ củã hai ngươi đều là tán tu không nơi định cư, thủ hạ lại không có địa bàn cố định, chỉ nên kiếm ăn nơi kẽ hở, mặc kệ bọn hắn là ai đánh thắng, chỗ tốt đều không tới phiên các ngươi. Cho nên đừng bị bọn họ đẩy ra làm bia, đừng quản là ai thua ai thắng, các ngươi cứ tiếp tục làm thổ phỉ của mình. n, làm thổ phỉ cũng không có gì không tốt, tự do, không cần nhìn sắc mặt người khác, còn có com ăn no."

 

Hai người lại nhìn nhau không nói gì, cổ Thanh Vân ho khan một tiếng nói: "Lão đại, Vạn Ma Cung và Vọng Nguyệt Tông hình như phái người nơi nơi tìm ngươi."

 

"Để cho bọn họ tìm." Dược Thiên Sầu lơ đễnh nói: "Ngày trước ta đáp ứng đối phó cao thủ Hóa Thần kỳ đánh tới cửa, nhưng hôm nay chư quốc cao thủ Hóa Thần kỳ còn chưa chắc đánh tới, tìm cái gì mà tìm, mặc kệ bọn họ." Sau khi dặn dò hai người một phen, Dược Thiên Sầu trực tiếp quay trở về ô Thác Châu, một mình đứng thẳng nơi sơn dã, một lúc lâu sau, hắn mở mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, vùng lông mày cũng cau chặt lại...

 

Có chuyện làm cho hắn vẫn rất lo lắng, đó chính là phương vị của Tất Trường Xuân tại Đông Cực Thánh Thổ, không ngờ vẫn luôn dừng ở một địa phương không nhúc nhích. Cũng không biết hoàn cảnh địa vực đặc thù trong Đông Cực Thánh Thổ ra sao, hay chính Tất Trường Xuân đang bị nhốt, hai tình huống này đều đỡ hon. Sợ là sợ Tất Trường Xuân có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn lại xong rồi hay không...Bằng không một người còn sống thế nào khà năng trường kỳ ở mãi một chỗ không nhúc nhích, thật không có khà năng lại chạy đến Đông Cực Thánh Thổ khoanh chân đà tọa đi thôi! Vậy cũng thật quá vô nghĩa. Ánh mắt sầu lo dần dần trở nên kiên định, hắn quyết định mạo hiểm đi xem Đông Cực Thánh Thổ, nói đi là đi, chỉ thoáng một hơi thở đã biến mất ngay tại chỗ. Khi xuất hiện trở lại, Dược Thiên Sầu hết nhìn đông tới nhìn tây cảnh giác khắp bốn phía, chỉ cần có địa phưong không thích họp lập tức trốn trở lại. Nhưng một màn trước làm vẻ mặt hắn kinh ngạc...Trước mắt ánh nắng tươi sáng, gió biển mằn mặn phơ phất thổi tới, trước mắt hiện lên từng cơn sóng vỗ bờ, tình cảnh này thật giống như đang đứng ngay cạnh biển. Sườn dốc cách đó không xa còn có một ít xương rồng cao cỡ thân người...Lại tỉ mỉ quan sát bốn phía, càng xem Dược Thiên Sầu càng nghi hoặc, có chút khó hiểu vò đầu, đây lẽ nào chính là Đông Cực Thánh Thổ dị thường hung hiểm có đi không về trong truyền thuyết? Không khác gì cảnh biển nha!

 

Ánh mắt Dược Thiên Sầu bỗng nhiên roi vào một tòa hải đảo xa xa, càng xem càng nghĩ quen thuộc, thấy thế nào cũng thật giống Huyền Huyền Đảo của Nam Minh lão tổ.

 

Đông Cực Thánh Thổ? Huyền Huyền Đảo? Dược Thiên Sầu chợt phản ứng, nhất thời vẻ mặt kinh ngạc, lẽ nào nơi này là Đông Cực Thánh Thổ đối diện Huyền Huyền Đảo?

 

Sau khi quan sát một lúc lâu, rốt cục hắn đã xác định mình đang đứng trên Đông Cực Thánh Thổ đối diện Huyền Huyền Đảo, phỏng chừng là do nguyên nhân tòa đại trận phong tỏa Đông Cực Thánh Thổ, nên từ Huyền Huyền Đảo nhìn qua bên này chỉ thấy một mánh trắng xóa, mà từ bên này nhìn sang lại thấy thật rõ ràng không sót thứ gì, đây cũng có hiệu quà như phòng hộ đại trận của một ít tu chân môn phái.

 
"Mẹ nó! Đây là cái gì...Nói còn chưa xong, liền nghe được mùi hôi thối nồng nặc, hắn nhất thời nổi giận, dù sao cũng đã ô uế, lập tức cầm đao đâm lia lịa xuống mặt đất, một đao tiếp một đao, dịch thể đỏ tươi cũng từ dưới đất bắn ra.

 

Hành vi cử chỉ điên rồ như vậy, nhiều ít cũng có chút vị đạo muốn phát tiết, Tất Trường Xuân đi không từ giã, xác thực làm hắn không thoải mái, nhưng ngay lúc này mặt đất dưới chân bỗng nhiên kịch liệt rung động lên, lay động tới mức làm hắn đứng không vững.

 

Rồi đột nhiên hắn cảm thấy địa thế chợt cao hơn không ít, phía dưới truyền đến trận trận rống giận...

 

Là thứ gì vậy, Dược Thiên Sầu có điểm trợn tròn mắt, nỗ lực ổn định thân hình, không biết phía dưới rốt cục lại có thứ gì. Bỗng nhiên, phạm vi hơn mười thước quanh thân "bính" bắn ra ba vật thể đen đen thồ thồ như dây leo, cấp tốc hướng hắn trườn phóng tới.

 

Ánh mắt Dược Thiên Sầu lạnh lẽo, hắc sắc đại đao trong tay quơ lên, chém sắt như chém bùn phế đi bọn chúng, dịch thể đỏ tươi tanh hôi lại văng khắp nơi, rơi lả tả trên mặt đất, còn lại nhanh chóng rút trở vào trong mặt đất. Kết quả tiếng rống giận bên dưới càng thêm kịch liệt...

 

"Kháo." Dược Thiên Sầu nếu đã nổi cơn, cũng không có đạo lý gì đáng nói, hắn luôn luôn thờ phụng tiên hạ thủ vi cường (hạ thủ trước vẫn mạnh hơn), hắn đã phán đoán bên dưới có thứ quái vật gì đó, đại đao trực tiếp xuyên vào trong mặt đất liên tục. Máu tươi tanh hôi văng khắp nơi, Dược Thiên Sầu rút ra đại đao, thân đao còn mang theo một đoàn hắc sắc hỏa diễm. Một đao cắm xuống của hắn đã vận dụng Hắc hỏa đến đốt cháy...