Tinh Thần Châu
Chương 720 : Ta mất trí nhớ
Ngày đăng: 09:56 18/04/20
Cát trắng bay tán loạn như mưa, phía dưới lớp cát bắn ra một con quái vật lớn, trong lúc nhất thời cũng không thấy rõ rốt cục là thứ gì, hơn mười chiếc xúc tua (vòi) thật lớn cùng hướng không trung bắn tới Dược Thiên Sầu. Dược Thiên Sầu cấp tốc bay ra ngoài, nhưng vừa bay ra một khoảng cách, sắc mặt chợt sầm xuống, cảm giác khi vận công thi triển tu vi, chân nguyên trong cơ thể đang tiêu hao gấp đôi.
Hắn kinh hãi, cấp tốc hạ xuống trên một cồn cát ngoài mấy chục thước. Lúc này cũng không kịp truy cứu nguyên nhân chân nguyên trong cơ thể tiêu hao thành gấp đôi, xoay người trành về hướng quái vật vừa từ trong cát bắn ra. Chỉ thấy quái vật triển khai xúc tua trên không, xúc tua đã dài hơn ba mươi thước, lại mở xòe ra trên không trung giống như chiếc dù lớn, nhấc lên cát trắng tung bay lả tả khắp bầu trời...
Đại bạch tuộc? Dược Thiên Sầu nhìn đại gia hỏa bắn lên không trung lại rớt xuống đến ngây ngần cả người, quái vật có hơn mười xúc tua thật dài cực kỳ giống bạch tuộc, bất quá bạch tuộc vốn không có nhiều xúc tua như vậy, cũng không lớn như vậy, kỳ quái nhất chính là trên người nó còn mọc đầy hắc lân giập cỡ bàn tay.
"Ô ô..." Nó phát sinh hai tiếng bi hào thống khổ, đại gia hỏa liền thẳng tắp từ trên không trung rớt xuống, "ba" nện trên mặt đất vẫn không hề nhúc nhích. Trong đó có một cây xúc tua cực lớn nện ngay trước mặt Dược Thiên Sầu khoảng hai thước. Trên xúc tua còn mọc ra một móng vuốt sắc bén đen bóng.
Một trận khói đen từ trên đỉnh đầu đại bạch tuộc toát ra, thân thể thật lớn đang dùng tốc độ có thể nhìn thấy được uể oải xuống tới. Sau đó lan tràn tới hơn mười xúc tua thật lớn, không bao lâu, một con quái vật lớn đã biến thành một bãi tro tàn nằm trên mặt cát. Chính là hậu quả đáng sợ sau khi bị Hắc hỏa đốt cháy...
Dược Thiên Sầu không biết nó có phải là đại bạch tuộc hay không, dù sao hắn cũng không hiểu rõ đó là quái vật gì. Ánh mắt hắn ngưng trọng nhìn về đại đao đã tắt Hắc hỏa trong tay mình, vận chuyển Hỏa bí quyết duy trì thanh đao, vốn tiêu hao không được bao nhiêu chân nguyên, nhưng lúc này lại tỉ mỉ điều tra, mới phát hiện tiêu hao chân nguyên so với binh thường thật nhiều hơn gấp đôi. Ban đầu còn chưa nhận thấy được điều gì dị thường, thế nhưng khi phi hành điều động chân nguyên, liền phát hiện không thích hợp.
Trước đó còn tưởng rằng quái vật giở trò quỷ, bây giờ quái vật đã chết. Phát hiện vận chuyển Hỏa quyết duy trì thanh đao phải tiêu hao chân nguyên gấp đôi, hiến nhiên không quan hệ gì tới con quái vật.
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Dược Thiên Sầu hồ nghi nhìn quanh bốn phíạ, vẫn không phát hiện có gì không bình thường, vì vậy lại thu đại đao. Kết quả vừa thu xong đại đao, Dược Thiên Sầu lại giật mình, bỗng nhiên bắn nhanh lên cao, ở không trung chợt nhanh chợt chậm nhiễu quanh khoảng không phi hành hai vòng, nhất thời đều minh bạch tất cả, hắn lại cấp tốc đáp xuống trên mặt đất.
Ngươi mới vừa nhìn thì biết không phải người tốt! Dược Thiên Sầu oán thầm, nhưng vẫn biểu hiện giả vờ như nghe không hiểu.
Nhìn những người khác cũng gật đầu với lời nói của nam nhân, gia Lan có vẻ có chút do dự. Nhưng khi nàng nhìn thấy hình dạng thương cảm của Dược Thiên Sầu, lập tức quả đoán nói: "Trước tiên mang hắn về, phái người trông coi. Chỗ tộc lão ta sẽ có lời giải thích, nếu các tộc lão không đồng ý, thì đuổi hắn cũng không muộn. Bác Đa, tặng ngựa của ngươi cho hắn."
Người gọi là Bác Đa, chính là nam nhân cường tráng vừa ngăn cản không cho mang theo Dược Thiên Sầu. Hắn bất đắc dĩ gật đầu nói: "Được rồi!" Sau đó nhảy xuống ngựạ, đưa dây cương nhét vào trong tay Dược Thiên Sầu, gia Lan hỏi: "Biết cưỡi ngựa không?" Dược Thiên Sầu gật đầu ý bảo biết, gia Lan suy nghĩ chợt nói: "Đuổi theo chúng ta." Bác Đa leo lên lưng ngựa đồng bạn, hai người cưỡi chung con ngựa chạy nhanh đi.
Dược Thiên Sầu quay đầu lại nhìn Huyền Huyền Đảo ẩn hiện ngoài biền rộng xa xa, xoay người nhảy lên lưng ngựa không yên cương, kéo dây cương, hai gót chân vỗ bụng ngựa, móng ngựa phóng trên cát vàng, cấp tốc đuổi theo đám người phía trước.
Ước chừng chạy khoảng một khắc, mới chạy ra khỏi phiến cát vàng kia, quanh thân bắt đầu hiện ra bãi cỏ lục sắc. Không bao lâu, quẹo qua một sơn cốc, phía trước xuất hiện rừng rậm. Một đám người trực tiếp cưỡi ngựa xông vào rừng rậm, dọc theo đường rừng chật hẹp quanh co, trước mắt chợt rộng mở trong sáng, một hồ nước trong trẻo như gương đang an tĩnh nằm tận sâu trong rừng rậm, làm cho người ta có cảm giác phảng phất như đang ở trong truyền đồng thoại cổ tích...
■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■