Tinh Thần Châu

Chương 723 : Nguyệt Quang Ngạc

Ngày đăng: 09:56 18/04/20


Dưới sự quan chiếu của gia Lan tộc trưởng, mấy thanh niên tộc nhân đứng lên tiến hành dựng lều riêng cho Dược Thiên Sầu. Kì thực bản thân hắn có lều trại hay không thì cũng đều chẳng thành vấn đề. Đang muốn uyển chuyển từ chối, thì gia Lan ngẳng đầu lên nhìn ánh trăng treo cao, chỉ về phía hồ nước lấp lánh nói: "Mỗi lần trăng tròn, ngạc ngư trong hồ sẽ trèo lên bờ. Nếu như ngươi ngủ ở bên ngoài hàng rào thì sẽ vô cùng nguy hiểm."

 

"Ngạc ngư?" Dược Thiên Sầu không dám tin nói: "Có ngạc ngư ở dưới hồ mà các ngươi vẫn xuống nước tắm rửa nô đùa ư?"

 

Gia Lan cười cười: "Loài ngạc ngư này tên là Nguyệt Quang Ngạc, chúng nó chỉ ban đêm mới trồi lên mặt nước hoạt động thôi, bình thường sẽ lặn xuống dưới đáy hồ. Bất quá chỉ cần ngươi ngủ ở bên trong hàng rào cảnh giới thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Coi như ngạc ngư xông vào, phá thủng hàng rào ngăn cách, thì chúng ta cũng sẽ biết động tĩnh mà tránh đi chỗ khác."

 

Dược Thiên Sầu cau mày nói: "Chúng nó sống ở dưới hồ mà cũng xông lên bờ săn mồi ah! Các ngươi sinh hoạt quanh đâu, chẳng lẽ không hề lo lắng chút nào hay sao?"

 

Nói tới đây, bỗng nhiên Dược Thiên Sầu đứng thẳng lên, hai mắt sáng ngời hữu thần thoáng nhìn về phía hồ nước. Người bình thường có lẽ nhìn không thấu, nhưng dựa vào tu vi của hắn, liền trông thấy dưới mặt hồ thấp thoáng như có vài bóng thân ảnh màu bạc, vung đuôi quẫy lên khỏi mặt nước. Nếu như không có gợn sóng lăn tăn, thì cái thân ảnh màu bạc kia, cùng ánh trăng hỗn thành một đoàn, thật đúng là khó lòng phân biệt.

 

Dươc Thiên sầu trầm giong nói: "Gia Lan tôc trường, trong hồ dường như có thứ gì đó."

 

Gia Lan kéo hắn ngồi xuống, thản nhiên mỉm cười nói: "Có phải ngươi nhìn thấy thứ gì đó màu bạch ngân hay không? Đó chính là Nguyệt Quang Ngạc, kì thực chúng ta sinh sống ven hồ ngược lại càng thêm an toàn. Nếu buổi tối có đám người xấu tới ăn trộm, thông thường sẽ trốn vào trong những bụi cỏ ven hồ để chờ đợi tập kích. Bất quá, bọn chúng đều bị Nguyệt Quang Ngạc xông lên đánh chén. Ngươi nói xem, chúng nó có phải là thần thủ hộ của Thực Nhân Tộc chúng ta hay không?"

 

Nghe nàng nói như vậy, Dược Thiên Sầu đành phải ngồi xuống, cũng buông lỏng cảnh giác trong lòng, hồ nghi nói: "Chẳng lẽ Nguyệt Quang Ngạc chưa từng tấn công các ngươi bao giờ ư?"

 
 

Dược Thiên Sầu vững vàng đứng nguyên tại chỗ, hai tay không ngừng nâng trường mâu phóng ra. Từng đạo thanh âm điên cuồng gào rít, xuyên qua bóng người Thực Nhân Tộc mà ghim xuống những điếm trí mạng của đàn ngạc ngư. Trong nháy mắt, Dược Thiên Sầu đã giải quyết xong khoảng gần trăm con.

 

Có Dược Thiên Sầu xuất thủ tương trợ, đám tộc nhân bị Nguyệt Quang Ngạc tấn công đều được cứu trở về. Vừa chứng kiến Dược Thiên Sầu đại phát thần uy, bọn hắn cũng không dám tiếp tục ngạnh kháng nữa, mà sôi nổi thối lui trở về phía sau.

 

Trải qua thêm một khoảng thời gian, số lượng trường mâu dần dần vơi bớt đi. Bất quá đàn ngạc ngư cũng bị ghim đầy ở trên mặt đất. Chỉ còn lại khoảng hơn mười con, đang cuống quýt xoay người đào tẩu. Thế nhưng lũ tiểu tử chân ngắn này, tốc độ di chuyển ở trên cạn đều không cần phải nói đến. Huống chi Dược Thiên Sầu đã nổi sát tâm, căn bản là không hề có ý định buông tha cho chúng nó. Hơn mười thanh trường mâu liên tiếp phóng ra...Sưu.., sưu.., sưu! Đem tất cả ghim xuống mặt cỏ, một con cũng không thể chạy thoát.

 

Nhất thời bên hồ đã yên tĩnh trở lại. Phía trước khoảng năm mươi thước gần hồ nước, có mấy trăm thanh trường mâu cắm đầy ở trên mặt đất. Mỗi thanh trường mâu đều xuyên qua đầu một con Nguyệt Quang Ngạc hung ác. Lúc này đám người Thực Nhân Tộc từ trên xuống dưới đều trợn mắt lên nhìn, nhìn cảnh tượng bất khả tư nghị ở trước mắt này...

 

PS: Ngạc ngư là cá sấu

 

Bất khả tư nghị: Không dám tin, khó lòng tưởng tượng nổi...