Tinh Thần Châu

Chương 746 : Biến khéo thành vụng

Ngày đăng: 09:56 18/04/20


Cái gọi là xa hoa nhất cũng chỉ bởi vì nó so với những gian nhà khác trông tốt hơn rất nhiều. Dược Thiên Sầu vừa nhảy xuống ngựa, thì đám người Bác Lực đã từ phía sau đi tới. Dược Thiên Sầu chỉ vào bên trong nói: "Hôm nay sẽ nghỉ chân ở trong này."

 

Ngạc Tiên Quân dẫn đầu xuống ngựa, đám người ven hai bên đường chỉ trỏ về phía này, khiến cho mấy người Bác Lực cảnh giác, tay sờ xuống đao ở bên hông.

 

Dược Thiên Sầu nhìn xung quanh không cho là đúng nói: "Làm sao thế? Chẳng lẽ các ngươi sợ nghỉ chân ở trong này sẽ có nguy hiểm gì ư?"

 

Bác Lực khẽ gật đầu, hạ thấp giọng nói: "Nhà điếm này là của Tây Tử Tộc, chúng ta không thể dừng chân nghỉ ngơi được đâu."

 

Ngụ ý đơn giản là đám người Tây Tử Tộc sẽ làm thịt bọn họ.

 

Dược Thiên Sầu nhíu mày, vươn tay ra nói: "Không phải ngươi có mang theo tiền sao? Đưa tiền đây cho ta."

 

Bác Lực thoáng giật mình, nhưng đối với vị dũng sĩ đã từng giết mấy trăm con Nguyệt Quang Ngạc này vô cùng kính sợ. Theo thắt lưng rút một cái túi tiền nhỏ ra đưa tới. Dược Thiên Sầu đang muốn vươn tay ra đón lấy, thì chợt nghe có thanh âm quát lớn: "Dám phi ngựa ở trên đường lớn trong Tây Tử trấn làm kinh sợ mọi người ah!"

 

Bất thình lình có khoảng bảy tám người nhanh chóng chạy đến.

 

Dược Thiên Sầu đang tính hỏi bọn hắn là muốn làm gì. Thì gã cầm đầu đã xông lên giật túi tiền trong tay Bác Lực. Hơi lắc lư túi tiền ước lượng, khinh thường nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Túi tiền này liền giao nộp cho chúng ta, coi như các ngươi thay mặt xin lỗi vì đã làm hoảng sợ nhóm tộc nhân chúng ta..."

 

Còn chưa nói dứt lời, chỉ thấy hàn quang đã lóe lên, kèm theo máu tươi vương vãi khắp nơi. Mọi người còn chưa kịp nhìn rõ ràng như thế nào. Thì phát hiện cánh tay đang cầm túi tiền của người nọ đã bị chém đứt lìa. Chỉ còn lại một đoạn ngắn dính ở trên bả vai. Máu tươi theo miệng vết thương nhiễu xuống dưới mặt đất...

 
Dứt lời liền xoay người rời đi.

 

Ước chừng hơn một canh giờ sau, mới thấy Dược Thiên Sầu quay về. Đám người Bác Lực không nghĩ ra, hắn sẽ đi tiểu lâu như thế, bọn hắn sớm đã ăn no căng bụng rồi.

 

Ngạc Tiên Quân thấy hắn quay về, liền truyền âm hỏi: "Ngươi đã đưa bọn họ rời khỏi Đông Cực Thánh Thổ rồi sao?"

 

Dược Thiên Sầu không giải thích nhiều mà chỉ khẽ gật đầu. Nhưng trên thực tế, Dược Thiên Sầu đã đưa toàn bộ đám người Thực Nhân Tộc đến ô Thác Châu rồi!

 

Ản xong tính tiền ròi khỏi khách điếm vô cùng thuận lợi. Cũng không xuất hiện thêm tràng cành chém giết nữa. Bàn ăn nhiều phần thịt như vậy mà chỉ hết có một ngân tệ. Ngay cà bốn người Bác Lực cũng đều cảm thấy kì quái, dường như là quá tiện nghi. Còn Dược Thiên Sầu thì không cho là đúng, lão bản khách điếm này phỏng chừng đã bị tràng cảnh hạ sát thủ lúc trước của mình làm cho hoảng sợ. Thế nên mới không dám tính toán quá nhiều tiền.

 

Ngay khi mấy người vừa bước ra khỏi khách điếm. Đột nhiên Bác Lực vội vàng nói: "Chúng ta không cần phải tham dự Ba Lan đại hội lần này nữa."

 

Mấy người đảo mắt nhìn hắn, không biết vì sao hắn lại nói như thế. Chỉ thấy Bác Lực giương túi tiền căng phồng trong tay lên, giải thích: "Số kim tệ này, đã muốn đủ cho tộc nhân chúng ta sống qua rất nhiều năm. Quan trọng là chúng ta mới vừa đắc tội với Ngõa Tây Tộc. Bọn chúng khẳng định là sẽ trà thù lên đầu tộc nhân chúng ta. Cho nên chúng ta phải quay về bảo hộ tộc nhân!"

 

Ba gã tộc nhân khác nghe vậy đều nhìn nhau mạnh mẽ gật đầu. Ngạc Tiên Quân nhất thời lộ ra diễn cảm hài hước nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu. Dường như đang muốn nói, ai bảo ngươi thích giết người lung tung, ai bảo ngươi cho bọn hắn nhiều kim tệ như vậy chứ?

 

Dược Thiên Sầu trợn mắt ngây ra. Không nghĩ tới chính mình biến khéo thành vụng. Thần tình trầm xuống nói: "Không được, chúng ta nhất định phải tham gia Ba Lan đại hội!"