Tinh Thần Châu
Chương 747 : Nhắc nhờ tiểu tâm
Ngày đăng: 09:56 18/04/20
Sở dĩ phải đến Ba Lan đại hội, đối với Dược Thiên Sầu có rất nhiều lý do. Bởi vì Tử Hỏa khẳng định là không thể tìm được ở những nơi phàm nhân như thế này. Nếu ngay cả Ngạc Tiên Quân còn không biết vị trí của nó, thì bản thân hắn phải hỗn vào trong Tiên Thành để thăm dò. Nếu như trong Tiên Thành không người nào biết đến, như vậy rất có thể nó sẽ được giấu ở bên dưới lòng đất. Cho nên Ba Lan đại hội Dược Thiên Sầu không thể không đi.
Chứng kiến Dược Thiên Sầu mất hứng. Bác Lực nhỏ giọng nói: "Nhưng vì cái gì mà phải đi tham gia Ba Lan đại hội?"
Bác Lực không sao hiểu nổi, tham gia Ba Lan đại hội chính là một chuyện phi thường nguy hiểm. Nếu không phải đường cùng, người nào trong Thực Nhân Tộc nguyện ý đi mạo hiềm như thế. Hiện giờ có điều kiện không cần đi tham dự, chẳng lẽ không phải là chuyện tốt hay sao?
Ngươi là đồ ngốc! Dược Thiên Sầu oán thầm không thôi. Trên mặt lộ ra diễn cảm vô cùng chán chường, chỉ tay về phía mấy người Bác Lực nói: "Chẳng trách Thực Nhân Tộc luôn luôn thiếu thốn như thế. Cũng là do đám dũng sĩ các ngươi chỉ biết an ổn sống qua ngày, bởi vì một túi tiền mà đánh mất đi nhuệ khí chiến đấu, không muốn phát triển. Chẳng lẽ vì tộc nhân kiếm thêm nhiều kim tệ không tốt hay sao? Nếu các ngươi có bổn sự kiếm kim tệ cho tộc nhân xài mấy đời không hết, vậy những dũng sĩ đời sau liền có thể an tâm bảo vệ cho Thực Nhân Tộc và duy trì nòi giống, không cần chảy máu hi sinh đi tham gia Ba Lan đại hội nữa rồi. Các ngươi đúng là một đám người nhu nhược, các ngươi quả thực đã khiến cho ta vô cùng thất vọng ah!"
Lý do chó má! Ngạc Tiên Quân diễn cảm run rẩy ngoảnh đầu nhìn sang phía khác. Thật sự là không muốn nghe thêm nữa.
Thế nhưng đám người Bác Lực bị giáo huấn đến nỗi hai tai đỏ hồng, xấu hổ cúi đầu nhìn xuống dưới chân không thôi. Theo sau Bác Lực ngẳng đầu nhìn lên, có chút tru tư nói: "Nếu Ngõa Tây Tộc đi trả thù tộc nhân của chúng ta thì phải làm sao đây?"
"Chuyện này các ngươi hãy an tâm." Dược Thiên Sầu hung hăng vỗ ngực nói: "Ta vừa đi ra ngoài tìm đám người Ngõa Tây Tộc rồi. Bọn chúng nói, bởi vì bọn chúng đều là dũng sĩ, cho nên sẽ đường đường chính chính đả bại chúng ta ở Ba Lan đại hội, sau đó mới quay về tìm tộc nhân các ngươi báo thù. Nếu bọn chúng thua, cũng sẽ thua tâm phục khẩu phục, sẽ không tiếp tục truy cứu trách nhiệm của việc này nữa, coi như chưa hề phát sinh qua chuyện tình gì cả."
Bốn người Bác Lực đưa mắt nhìn nhau, một người trong đó bỗng nhiên nhỏ giọng nói: "Nếu như trong Ba Lan đại hội, chúng ta đánh không lại người của Ngõa Tây Tộc thì phải làm sao đây?"
"Không nên hỏi nhiều như thế?" Dược Thiên Sầu phẫn nộ gầm lên. Chỉ tay vào mấy người nói: "Cả đám người nhu nhược, làm cho người bằng hữu như ta phải cảm thấy xấu hổ. Còn dám xưng là dũng sĩ của Thực Nhân Tộc nữa ư? Thôi các ngươi mau trở về đi, đem kim tệ trả lại cho lão tử."
Ngạc Tiên Quân khẽ lắc đầu cảm thán không thôi, hắn đã từng gặp qua nhiều hạng vô sỉ, nhưng chưa từng thấy qua người nào vô sỉ như thế này. Mới vừa cho tiền người ta xong, hiện giờ đã muốn thu hồi, vô sỉ ah!
Bác Lực ôm chặt túi kim tệ, bởi vì kim tệ chẳng khác nào sinh mạng của tộc nhân bọn hắn, có thể mua muối ăn cho tộc nhân dùng nhiều năm dài, cái này cùng vinh nhục cá nhân không hề có quan hệ, đã tới tay như thế nào sẽ mang trả lại đây. Bốn người diễn cảm đều biến sắc, bị những câu chửi mắng thậm tệ của Dược Thiên Sầu khích nộ. Bốn người đưa mắt nhìn nhau hung hăng gật đầu. Tiếp đó Bác Lực rất khí phách nói: "Chúng ta nhất định sẽ đi tham gia Ba Lan đại hội."
Đột nhiên, Yến Truy Tinh đứng trước băng nhai, dang rộng song chưởng, tầng sương mù quanh quần bên người hắn nhanh chóng bị chấn tan. Theo sau ngẳng đầu nhìn lên không trung mà cuồng hống: "A.., a.., a.., a.., a!"
Thanh âm khàn khàn hoàn toàn không giống như thanh âm của con người. Mà tựa giống như một đầu ma thú đã vài trăm năm không thức tỉnh, rống lên vui sướng bình thường. Thanh âm càng lúc càng lớn, khiến cho lớp tuyết bao phủ quanh núi sôi nổi sạt lở.
Đám người đứng trước đại môn Băng Cung, cảm giác thanh âm này như muốn xuyên thủng màng nhĩ, đâm thấu qua tim phổi, khiến cho cả đám sắc mặt đại biến. Trừ Băng Thành Tử còn có thể đứng vững ra, thì những người khác đều đang lắc lư muốn ngã, trong đầu đau nứt, hai tay liều mạng vận công ngạnh kháng. Cuối cùng Băng Thành Tử phát hiện ra tòa Băng Cung vạn năm đã xuất hiện vết nứt, liền hung hăng quát: "Yến Truy Tinh, kiềm chế bản thân một chút đi!"
Bất quá, Yến Truy Tinh vẫn đứng ngoài đó mà cuồng hống, chẳng thèm coi lời nói của Băng Thành Tử vào đâu.
Băng Thành Tử đôi con ngươi co rút mãnh liệt, phẫn nộ quát: "Yến Truy Tinh..."
Còn chưa dứt lời thì một bóng tàn ảnh từ bên ngoài băng nhai bắn tới, mang theo khí thế âm trầm sung mãn trực tiếp đánh vào Băng Thành Tử. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Oanh" Một tiếng trầm muộn vang lên.
Băng Thành Tử tuy đã giương song chưởng lên ngăn cản, nhưng vẫn không chịu nổi, phát ra một tiếng kêu đau đớn, thổ huyết đương trường. Cả người văng lên không trung khoảng mấy chục thước.
Tàn ảnh hiện nguyên hình, Yến Truy Tinh một thân hắc bào, tóc tai rối mù, cả người lượn lờ những luồng hắc sắc sát khí nồng đậm. Ếếế