Tinh Thần Châu
Chương 793 : Minh Giới thánh nữ
Ngày đăng: 09:57 18/04/20
Mặc dù nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng Ngạc Tiên Quân không làm ra chuyện có lỗi với mình, nhưng Dược Thiên Sầu vẫn cảm giác Ngạc Tiên Quân mới thật sự là người giả trư ăn lão hổ! Chính vì có sự băn khoăn này, vừa rồi hắn vốn muốn cấp thêm mấy ngân cầu, để cho hắn hỗ trợ bỏ lại Minh Giới, nhưng lại sợ khiến cho hắn hoài nghi, cuối cùng vẫn nhịn được.
Chỉ một lúc thất thần như vậy, mới quay người lại liền thấy mấy người Ngu Cơ ở Âm Phong Cốc đang hướng hắn hành lễ, hiển nhiên cũng bị dị biến trong Cửu U Minh động hấp dẫn tới. Sắc mặt Dược Thiên Sầu không chút thay đổi phất phất tay nói: "Không có việc gì, tất cả giải tán đi!" Nói xong hắn liền biến mất ngay tại chỗ.
Khi xuất hiện đã trở về hang động dưới lòng đất kia. Hắn nhìn chung quanh, phát hiện chỉ còn lại một mình thật có chút mất mát. Sau đó không biết hắn nhớ tới điều gì, chỉ thấy hắn khe khẽ nở nụ cười, phun phì phì nhìn bàn tay mình cảm thán nói: "Thử hỏi cho dù là ở Tiên giới, lại có ai từng có cơ hội sờ mông Cơ Vũ tiên quân? Lão tử sờ qua, cạc cạc!"
Trong tiếng cười, hắn cởi y phục trên người, thay đổi lại bộ đồ da thú gần như trần như nhộng của Thực Nhân tộc, sau đó cầm trường mâu, lắc mình đi xuyên vào vách động, nhanh chóng hướng mặt đất bay lên.
Đến tới mặt đất, hắn toát đầu ra nhìn chung quanh, thấy không phát hiện điều gì dị thường, mới từ dưới đất chui ra.
Hắn phân biệt phương vị hướng đông, khiêng trường mâu ở trong rừng không ngừng dán sát đất lăng không phi hành, trên đường săn giết mấy con chim trĩ, buộc chân máng lên trường mâu trên vai, lại vung đầu đầy bím tóc tiếp tục chạy đi, nhìn thật có tư thế oai hùng phong thích, lại thêm phong lưu phóng khoáng.
Bên trên bầu trời động tĩnh thật quá lớn. Luôn luôn có người bay qua, hắn bất đắc dĩ luôn phải dừng lại dùng hai chân vượt núi. Mỗi khi đến lúc này, hắn đều có thể cảm giác được có người đang thăm dò hắn, dựa vào một thân tu vi không thể xuyên thấu, còn có vẻ giả tạo rất giống, xem như hắn may mắn vượt qua kiểm tra. Cuối cùng hắn mới phát hiện biện pháp này thật ngốc, cũng thật quá nguy hiểm, vì cái gì đã có biện pháp Thổ hành lại không sử dụng?
Hắn nhận thức phương hướng, chìm sâu vào lòng đất, dùng Thổ quyết rất nhanh chạy như bay.
Trên đường nếu gặp tảng đá chặn đường, lập tức dùng Thổ quyết và Kim quyết cùng sử dụng, gặp nước ngầm ngăn trở, lập tức thay đổi thành Thủy quyết. Có thể nói ở dưới lòng đất một đường thông suốt, ngoại trừ ngẫu nhiên phải ló đầu ra lén lút xem phương hướng, chủ yếu là chui đầu chạy đi ngay dưới lòng đất tối đen.
Hắn thậm chí suy nghĩ, năm đó Thổ Hành Tôn trong Phong Thần Bảng cũng không ngưu bức được như lão tử đi!
"Tu vi của ta không bằng bọn hắn, nhưng bọn họ thật tôn kính đối với ta, một mực bảo hộ lấy ta." Minh Giới Thánh Nữ thản nhiên nói.
"Một mực bảo hộ lấy ngươi?" Dược Thiên Sầu cười nhạo nói: "Ta như thế nào nghe nói hai vị mình Tướng nơi này đã bị người giết đi? Bọn hắn còn thế nào bảo hộ ngươi?"
"Đó là bọn hắn đã hoàn thành xong sứ mạng của mình, ta đã không còn cần bọn họ bảo hộ. Đây cũng là số mệnh của bọn họ." Minh Giới Thánh Nữ chậm rãi nói, theo sau nhẹ nhàng thẳng tắp đi tới, Dược Thiên Sầu nhanh chóng vọt sang một bên, chợt thấy nàng vốn cũng không có ý định làm gì mình, mà là lặng yên không một tiếng động đi ngang qua người hắn, đi từng bước lên bậc thang đi lên đài cao. Dược Thiên Sầu phát hiện nữ nhân này lúc đi đường không có chút động tĩnh, chẳng thể trách được nàng đi tới phía sau lưng mà mình không hề hay biết.
Nàng đi tới chiếc bàn năm góc, đứng đối diện nhìn xuống, hướng Dược Thiên Sầu khẽ gật đầu nói: "Lên đây đi!"
"Để làm chi?" Dược Thiên Sầu thuận miệng hỏi một câu. Nhưng trong lời nói cùng cử chỉ của nữ nhân này tạo cho người ta loại cảm giác ôn hòa vô hại, làm cho người ta không tự chủ được mà thà lỏng cảnh giác, hắn nghĩ nghĩ, vẫn nghe lời bước lên bậc thang đi tới.
Đi lên đài cao mới phát hiện, chiếc bàn hình năm góc kia thực tế là một sa bàn. Bên trong đựng đầy loại cát màu đen, Minh Giới Thánh Nữ đưa bàn tay tái nhợt từ trong tay áo cầm lấy một cây bổng nhỏ màu bạc trên sa bàn, nhẹ nhàng kéo trên sa bàn cho bằng phẳng, sau đó nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Dùng tay trái ngươi đặt lên áp ra một dấu tay trên sa bàn."
"Để làm chi?" Dược Thiên Sầu lại hỏi một câu, nhưng vẫn đem trường mâu gác trên vai trái đặt qua vai kia, ánh mắt vẫn không di chuyển nhìn chằm chằm Minh Giới Thánh Nữ sợ nàng giở trò xảo trá. Khóe mắt lại nhìn chằm chằm bàn tay trái của mình đang nhẹ nhàng đặt lên mặt sa bàn.
Nhưng bàn tay vừa chạm lên mặt sa bàn, trong lòng đột nhiên dâng lên cỗ xao động khỏ hiểu, đang cảm thấy kỳ quái, vì sao mình phải làm theo lời của nàng? Lúc này hắn xoa mạnh bàn tay, xóa đi dấu tay của mình trên sa bàn, nhìn chằm chằm Minh Giới Thánh Nữ cười lạnh nỗi: "Ta vì sao phải nghe lời ngươi?"