Tinh Thần Châu
Chương 794 : Vùng đất hoang vu
Ngày đăng: 09:57 18/04/20
Minh Giới Thánh Nữ không đáp, ánh mắt điềm tĩnh vươn tay phải tái nhợt của mình chậm rãi đặt lên sa bàn màu đen, nguyên bản sa bàn vốn đã bị Dược Thiên Sầu càn quét rối loạn, nhưng nàng vẫn chuẩn xác tìm kiếm được vị trí dấu tay Dược Thiên Sầu áp xuống trước đó, bàn tay của nàng lại đặt trùng lên vị trí bàn tay hắn.
Vẻ mặt Dược Thiên Sầu hồ nghi nhìn nàng, không biết vị Minh Giới Thánh Nữ này rốt cục đang định làm gì.
Khuôn mặt bên dưới khăn sa màu đen mặc dù không biết hình dáng ra sao, nhưng từ hình dáng thanh tú nửa phần trên liền có thể phán đoán, bộ dạng hẳn cũng sẽ không kém, đôi mày đen nhánh, hai mắt khép hờ, mơ hồ lộ ra vẻ mặt khó hiểu..." Di" Minh Giới Thánh Nữ mở hai mắt, bàn tay tái nhợt thu trở về, nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu hiếu kỳ nói: "Tại sao có thể như vậy?"
"Thế nào?" Ánh mắt Dược Thiên Sầu quét tới quét lui trên sa bàn, cũng không nhìn ra dấu vết gì, tỏ vẻ hoài nghi nói: "Ngươi đang làm gì?"
Minh Giới Thánh Nữ cầm cây bổng màu bạc trong tay quét ngang sa bàn thật bằng phẳng, sau đó đặt nhẹ lên sa bàn, lập tức sa bàn giống như khảm lên một dấu vết màu bạc, hai loại màu sắc đều dị thường nổi bật, bỗng nhiên làm cho người ta có loại cảm giác thần bí mà ghê người. Trong lòng Dược Thiên Sầu chợt nhảy mạnh, cảm giác có cổ quái, nhanh chóng dời đi tầm mắt...Ánh mắt Minh Giới Thánh Nữ nhìn hắn an tường mà điềm tĩnh, đã tràn ngập vẻ thuần khiết không tranh sự đời, lại giống như ẩn chứa hết thảy hào quang trí tuệ, sau khi dò xét Dược Thiên Sầu thật cần thận, bên dưới khăn sa màu đen truyền ra giọng nói kỳ quái: "Tính mạng của ngươi hẳn nên sớm kết thúc mới phải, nhưng tại sao vẫn còn sống thật tốt? Vận mệnh kỳ quái, ngay cả ta cũng không cách nào xem thấu...
"Lẩm bẩm cái gì, Minh Giới Thánh Nữ như ngươi không phải là vu bà?" Dược Thiên Sầu châm biếm nói một câu, bỗng nhiên nụ cười trên mặt cứng đờ, khóe miệng chợt co quặp. Hắn đột nhiên nghĩ lại câu nói kia, tính mạng của ngươi hẳn đã nên chung kết, khi hắn liên tưởng tới ý nghĩa, vồ luận là bản thân hắn ở kiếp trước, hay là bản tôn của thân thể này, quả thật đúng như lời Minh Giới Thánh Nữ này đã nói, hẳn đã phải chung kết từ lâu...Một câu của đối phương, nhất thời làm cho hắn giống như đứng đống lửa, ngồi đống than, cảm giác cả người không thoải mái, ho khan một tiếng, hỏi dò: "Ta nói Thánh Nữ, chẳng lẽ ngươi là thầy tướng số?"
Minh Giới Thánh Nữ bỗng nhiên lâm vào trầm mặc, một đôi mắt trắng đen phân mình bỗng nhiên trở nên tối đen một mảnh, bên trong phảng phất có tinh mang du động, lúc này làm Dược Thiên Sầu hoảng sợ khẩn trương nhìn nàng chăm chú.
Hắn khiêng trường mâu hoảng hoảng một trận, không có phát hiện trên bầu trời có chút dấu hiệu nào có người bay qua, bốn phía hoang vắng một mảnh, ngoại trừ bụi bậm đá sỏi vẫn là đá sỏi, không có một chút dấu hiệu sinh mệnh, dù một gốc cây cọng cỏ đều không thấy, có lẽ có quan hệ tới khí hậu cực nóng của nơi này, độ ấm cao tới mức có chút không binh thường nhưng như vậy cũng là hợp với ý hắn, không có người là tốt, hắn thu lại trường mâu, dứt khoát buông tay vui sướng đón gió phi hành ngay trên phiến sa mạc mênh mông...
Một đường thẳng hướng đông, không hề gặp bất luận kẻ nào cản trở, nhưng độ ấm càng ngày càng cao, cao đến mức có chút dọa người, nếu không phải hắn có tu luyện Hỏa quyết, chỉ sợ tu vi cao tới đâu cũng rất khó khăn chống đỡ.
Những nơi có thể dõi mắt tới, trên ghềnh bãi đá bỗng nhiên xuất hiện bóng xám mông mông, khi đi tới gần, phát hiện đang bay tới trên không của một dãy núi non trùng điệp, nhất thời cảm giác có chút ăn không tiêu, hắn đáp xuống trên một ngọn núi trụi lủi, không hề có chút thực vật hay động vật, nhiệt độ đã cực nóng vô cùng. Nguồn: https://truyenfull.vn
Dược Thiên Sầu nhìn xem chung quanh, trên mặt có vẻ giật mình, hắn thật sự không nghĩ ra, theo lý thuyết, chính mình tu luyện Hỏa quyết, hẳn không sợ không khí cực nóng mới đúng, nhưng bản thân hắn lại mơ hồ có cảm giác ăn không tiêu, lại nhìn phía trước, theo cảm thụ một đường bay tới phán đoán, nơi đó độ ấm càng cao, hắn đã có chút không dám tiếp tục đi lên phía trước, thực sự sợ hãi sẽ đem một người tu luyện Hỏa quyết như hắn cũng bị nướng chúi.
Trong lúc đang do dự sợ hãi, trên mặt hắn đột nhiên xuất hiện vẻ vui mừng, nhìn ra chung quanh, có vẻ như đang tìm gì đó, thử nghĩ, đừng nói là độ nóng của lửa phàm, cho dù là Thanh hỏa cực nóng mình cũng không sợ, trên đời này còn có thứ gì cực nóng còn có thể uy hiếp chính mình? Không hề nghi ngờ, ngoại trừ thứ bài danh đầu tiên Tử hỏa trong Tam Muội Chân Hỏa trong truyền thuyết ra, thật sự nghĩ không ra còn có đồ vật gì có độ nóng cao đến như thế...