Tinh Thần Châu
Chương 841 : Một mình chờ đợi
Ngày đăng: 09:57 18/04/20
Sau khi tụ hội tại Thần Khư Cảnh kết thúc, trên sân rộng thật lớn đã không còn vẻ phồn vinh như trước đó, trên đường lưu lượng người rất thưa thớt, bầu không khí trên sân có chút trầm trọng và áp lực. Ngày trước sau khi Thần Khư Cảnh phong bế, đều sẽ xuất hiện cảnh giao dịch trắng trợn náo nhiệt, nhưng hôm nay.., ra vẻ cũng không có ai có nhiều hóng thú.
Theo án lệ, sau khi Thần Khư Cảnh phong bế, đại thống lĩnh Ô Hùng do Tiên cung phái tới đều sẽ tiến hành lời bình cho các phái. Nhưng lần này Thần Khư Cảnh phong bế, ô Hùng liền mang theo đại đội nhân thủ trực tiếp quay trở về Tiên cung, hầu như không chút nào dừng lại. Thái độ của ô Hùng có phải muốn nói với mọi người, tụ hội Thần Khư Cảnh lần này có phải đã thất bại?
Bởi vậy, rất nhiều môn phái không có thu hoạch đều thu dọn cửa hàng, trực tiếp dẹp đường hồi phủ. Huyên cho các môn phái có thu hoạch thật không biết nói gì, thậm chí cả một dãy cửa hàng bày thật chỉnh tề chỉ còn lại cô linh linh một hai nhà, còn có người rất ác tâm đem cửa hàng mình trực tiếp đánh nát, huyên cho những cửa hàng còn lại giống như đang ở trong đống rác. Một nhà làm như vậy, lập tức khiến cho những người khác bắt chước, dù sao cửa hàng cũng không đáng giá bao nhiêu tiền. Một hai ngày sau, trên sân rộng thật lớn biến thành sân rộng bụi bặm rác rưởi chồng chất, đứng trên không trung nhìn xuống, cả sân rộng tràn đầy vết thương, một trời một vực trước khi Thần Khư Cảnh mở ra.
Đám người Đỗ Phong đứng trên khoảng không của một cửa hàng, nhìn bốn phía thê thê thảm thảm dở khóc dở cười, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy môn phái kết thúc xong cửa hàng lại rời đi, trên sân rộng số người càng ngày càng ít. Dược Thiên Sầu nhìn quanh bốn phía ngạc nhiên nói: "Không phải nói sẽ giao dịch thêm một đoạn thời gian sao? Thế nào đã bắt đầu rời đi rồi?"
"Ô thống lĩnh đã đi, các phái còn phải chạy trở về bầm báo tinh hình cụ thể và tỉ mỉ, đã không cần tiếp tục ở lại...Đỗ Phong than thở.
"Nhưng không hề ít môn phái có thu hoạch pha phong nha! Nhiều đồ vật để lại trong tay như vậy...
Dược Thiên Sầu còn chưa nói xong, Đỗ Phong đã xua tay nói: "Điều này vốn không thành vấn đề, mọi người ở các tiên vực đều có cửa hàng, nói vậy kế tiếp tại Mê Huyễn Tiên Thành sẽ nghênh đón một hồi cao phong giao dịch."
Mê Huyễn Tiên Thành, hiện tại Dược Thiên Sầu cũng biết đó chính là thành thị thương nghiệp lớn nhất Tiên giới, nghe nói phi thường phồn hoa và thật lớn. Toàn bộ các môn phái và thương hội lớn nhỏ trong Tiên giới đều có chính cơ nghiệp của minh nơi đó.
Dược Thiên Sầu yên lặng nhìn về vị trí của Vạn Cổ Thông thương hội, đã qua hai ngày thời gian, thế nhưng bên kia không có chút phản ứng, hắn không khỏi hoài nghi mình có thể lấy được năm trăm ức tới tay hay không. Nếu như Vạn Cổ Thông đổi ý, Dược Thiên Sầu thật sự cũng không có biện pháp nào hướng Tiên Đế đâm thọc gì về bọn họ. Nói đùa sao! Tiên Đế quỷ biết hắn lại là ai...
Dược Thiên Sầu "di" một tiếng, tất cả mọi người đều rời khỏi nơi đây, thế nào lại có người tới, chẳng lẽ Vạn Cổ Thông đã mang tiền tới?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Dược Thiên Sầu sáng lên, không hề dừng lại, trực tiếp bay về cửa hàng của Ly Hỏa cung. Chờ sau khi hắn đi tới, người của Ly Hỏa cung đã rời đi sạch sẽ, nhưng trong cửa hàng vẫn còn rất chỉnh tề, tựa hồ còn tận lực quét tước qua. Dược Thiên Sầu cười khổ lắc đầu, tên Hỏa Vân Long kia đúng là có ý tứ...
Người của cửa hàng Vạn Cổ Thông vẫn chưa rút lui, trong gian phòng nhỏ bên trong, Vạn Linh ngồi buồn phiền suốt hai ngày. Cả người nàng cuộn mình trên ghế, hồi tưởng những chuyện xảy ra, thần tình vẻ mặt mê man.
Từ khi nàng còn nhỏ, trong phòng vẫn luôn đặt một chiếc gương lớn. Từ nhỏ nàng không ngừng ngắm mình trong gương, nhìn mình từng ngày đêm lớn lên. Từ mỹ lệ mà cao quý, sau lại thanh nhã, sau lại trầm tĩnh, sau lại khôn khéo giỏi giang...Một nữ nhân mỹ lệ mà hoàn mỹ dần dần xuất hiện trong gương, đây cũng là sự cảm nhận của Vạn Linh về mình, nàng cũng thường tự đắc trong lòng, cho nên thường thường đối xử với những nam nhân tục tằng chẳng đáng nhìn tới, bởi vì nàng cảm giác không ai xứng đáng với mình.
Nhưng Dược Thiên Sầu có Tiên cung làm chỗ dựa vững chắc kia, lại giống như một tên lưu manh, một cước đem gương mặt xinh đẹp nàng cảm nhận trong gương đá nát thành bốn năm mảnh. Làm nàng từ những mảnh vỡ vụn trong gương thấy được hình dạng vặn vẹo của chính mình...
Vĩ sao mình còn có thể có một mặt như thế? Vạn Linh kinh hoảng không thôi, nàng cự tuyệt hồi tưởng tràng diện Dược Thiên Sầu nắm bắt cằm của minh, cự tuyệt hồi tưởng tràng cảnh hắn niết chiếc mũi của mình, cự tuyệt mình giống như một người đàn bà chanh chua chỉ biết rít gào, cự tuyệt mình bị tức giận đến ngất đi...
Vạn Linh đột nhiên phát hiện vẻ cao quý, thanh nhã và trầm tĩnh của minh, nguyên lai không trải qua nổi sự khảo nghiệm, tựa như một lớp giấy mỏng, đơn giản bị Dược Thiên Sầu xé vỡ, ném xuống đất giày xéo không đáng một đồng...