Tinh Thần Châu

Chương 848 : Trúng độc

Ngày đăng: 09:57 18/04/20


Trong lúc Khiếu Trường Côn đưa tay ra mòi vào, thì Dược Thiên Sầu vẫn còn ngập ngừng chưa muốn tiến đến. Khiếu Trường Côn cười dài nhìn vào căn nhà, khoát tay chụp lên ngực, phun ra hơn mười đạo lân tinh, phân chia bay tới các góc u ám trong quần thể kiến trúc, tức thì quần thể kiến trúc tạo hình bằng đá sáng rực lên.

 

Trong màn đêm u ám, thoạt nhìn nó giống như một viên lục bảo châu trôi nổi ở giữa thiên địa bình thường. Nhưng không chiếu sáng lên thì thôi, vừa chiếu sáng lên Dược Thiên Sầu càng cảm thấy bên trong nhà tản mát ra vẻ âm trầm khủng bố, quang mang màu xanh lục chiếu lên trên nét mặt đang tươi cười của Khiếu Trường Cơn, càng tăng thêm vài phần quỷ dị.

 

Phi thường yêu dị! Dược Thiên Sầu trong lòng hơi lo lắng, mặc dù đối phưong vô cùng khách khí, nhưng tính cảnh giác của hắn vẫn không hề buông lỏng.

 

Cái này cũng chẳng thể trách Dược Thiên Sầu, bởi vì hắn hiểu rõ, trên con đường tu hành ranh giới sinh tử thường mỏng manh như một sợi chỉ, nếu Sã cơ thì sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội để mà hối hận, chính bản thân mình cảnh giác hơn một chút mới là tốt nhất. Hơn nữa cái địa phương này nơi chốn đều lộ ra vẻ âm trầm khủng bố.

 

Khiếu Trường Côn mòi xong, hai người liền dắt tay nhau đi vào bên trong gian nhà bập bùng quang mang màu xanh lục. Dược Thiên Sầu tỉnh bơ đánh giá hoàn cảnh bên trong gian phòng, bên trong cơ hồ là không trang trí thứ gì, chỉ có một chiếc bàn dài, và hai chiếc ghế đẩu!

 

"Cách bài trí gian phòng này thật đúng là kỳ lạ!" Dược Thiên Sầu mỉm cười thuận miệng nói một câu. Nguồn: https://truyenfull.vn

 

"Hoang sơn dã lĩnh hiếm có tài liệu, so với tình cảnh bên ngoài không thể xa hoa bằng." Khiếu Trường Côn vươn tay chỉ vào ghế mỉm cười nói: "Dược huynh, mòi ngồi, nơi hoang sơn dã lĩnh này tuy không giàu có, nhưng vẫn có ít trà thom khó gặp. Dược huynh chờ chút, ta sẽ dâng lên ngay."

 

"Khiếu huynh khách khí rồi, không cần phiền toái như thế đâu." Dược Thiên Sầu khoát tay nói.

 

"Cần chứ, đó chính là nghi thứe đãi khách mà! Chờ ta một chút." Khiếu Trường Côn khăng khăng nói, bước nhanh tới trước cánh cửa đá bên tường, mở ra đi xuống hẩm.

 

Dược Thiên Sầu nhanh chóng quét mắt nhìn bốn phía xung quanh, mục quang hơi dừng lại một chút, dán vào hai chiếc ghế đẩu bên trong phòng. Bình thường nếu thường xuyên có người ngồi, thì mặt ghế hiển nhiên sẽ phải bóng loáng, nhưng mà bề mặt của hai chiếc ghế này, phảng phất như chưa có ai ngồi qua bình thường.
Dược Thiên Sầu theo trong ánh mắt hắn đã nhìn ra tia hoài nghi, biết là mình nên giả vờ trúng độc. Vì thế "ui chao" một tiếng, đưa tay ôm bụng, bày ra diễn cảm thống khổ nói: "Ta như thế nào cảm giác có chút không thoải mái.., ưà.., ứà.., này..."

 

Còn chưa nói dứt lời, thì hai mắt đã nhắm lại, cả người mềm nhũn ra đổ xuống dưới nền nhà.

 

"Ách..." Khiếu Trường Côn chứng kiến cảnh tượng này thì đứng bật lên, đầu tiên phi thường cao hứng, nhưng theo sau lại không khỏi hồ nghi, khẽ lẩm bầm nói: "Độc này chỉ đả thương thần trí, chưa bao giờ thấy qua trạng huống đau đớn hôn mê như người này...Phải rồi, đích thị là hắn tham lam uống nhiều, đáng đời!"

 

Nói xong xoay người đi ra ngoài cửa lớn, đứng bên ngoài ngẩng đầu lên trời hú dài vài tiếng. Chẳng bao lâu sau, trong màn đêm líu ríu thanh âm gọi bầy, một đoàn hắc ảnh xẹt qua tinh không chen chúc nhau bay đến.

 

Đối với thanh âm líu ríu này, Dược Thiên Sầu cũng đã nhận ra, nhưng vẫn không nhịn được mà khẽ mở mắt rình coi. Kỳ thật lo lắng trong lòng Dược Thiên Sầu cũng giống như Khiếu Trường Côn, đồng dạng không nhìn thấu tu vi của đối phương, rốt cuộc là có bao nhiêu nông sâu, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ dám cần thận thăm dò. Nếu như sự tình bất thành, thì đành phải mau chóng quay trở về ô Thác Châu né tránh.

 

Lúc này bên ngoài đã vang lên những thanh âm vỗ cánh dồn dập, một đoàn hắc ảnh lướt vào trong nhà, chao nghiêng mấy vòng, rồi sau đó đậu lên trên nóc nhà, chúng nó đúng là Tiêu Hồn Huyết Bức không sai!

 

Khiếu Trường Côn đồng dạng cũng bước vào. Ngay sau đó từ trong thủ trạc trữ vật

 

Lấy ra một sợi dây màu xám đen, trói quanh người Dược Thiên Sầu. Lúc này liền khoát tay, hung hăng nói: "Mang về hiến cho lão tổ tông!"