Tinh Thần Châu
Chương 849 : Siêu cấp đại biên bức (con dơi lớn)
Ngày đăng: 09:57 18/04/20
Dược Thiên Sầu nghe vậy lúc này liền phiền muộn, còn có lão tổ tông, phía sau người này còn có lão yêu quái siêu cấp? Làm cái gì vậy!
Thanh âm vỗ cánh trên nóc nhà vang lên, một đám biên bức đang chổng ngược đầu trên nóc nhà bay xuống, đều giờ vuốt nắm lấy chiếc lưới, đồng tâm hiệp lực vỗ cánh. Dược Thiên Sầu cảm thấy trọng tâm bất ổn, mùi vị tanh hôi bồi hồi không tiêu tan thật khó ngửi, cả người hắn đã rời khỏi mặt đất di động. Cảm giác này rất không sảng, nên hắn thẳng thắn mở hai mắt, mờ mịt nhìn chung quanh.
Người tên là Trường Côn nhìn thấy lại càng hoảng sợ, bất quá nhìn thấy ánh mắt mờ mịt đã mất đi thần thái của Dược Thiên Sầu, lúc này cười ha ha phất tay nói: "Dược huynh, tư vị của trà thật không tệ phải không! Ha ha! Tạm biệt tạm biệt, nói vậy lão tổ tông nhà ta nhìn thấy ngươi nhất định sẽ thật cao hứng, ta sẽ không tiễn."
Ánh mắt Dược Thiên Sầu mờ mịt nhìn hắn, giống như chẳng bao giờ gặp qua hắn, cả người bị một đám biên bức vỗ cánh lôi ra khỏi phòng. Ánh mắt hắn nhìn bản thân đang cách khu kiến trúc trên đỉnh núi càng ngày càng xa, mà người gọi là Trường Côn còn đang cười ha hả đứng bên ngoài phòng phất tay vẫy chào.
Cẩu đông tây, đừng cao hứng quá sớm, có thời gian cho ngươi khóc! Dược Thiên Sầu cắn răng thầm mắng.
Trà độc kỳ thực vừa đổ vào trong miệng liền bị hắn trực tiếp đưa tới ô Thác Châu, chưa từng đụng tới một giọt. Hiện tại hắn hoàn toàn có năng lực bỏ chạy, nhưng hắn ngẫm lại liền quyết định muốn thuận theo tự nhiên đi xem, muốn báo thù cũng phải đem gốc gác của người ta biết được rõ ràng, đừng đến lúc đó bị người khác trả thù cũng không biết là xảy ra chuyện gì, muốn làm thì phải diệt cỏ tận gốc.
Một đám huyết biên bức lung lay lắc lắc dùng võng lưỡi túm Dược Thiên Sầu chậm rãi bay vào tận sâu trong dãy núi, kỳ thực đung đưa như vậy cũng thật thoải mái, bất quá mùi tanh tưởi toát ra trên người đàn biên bức thật sự khó ngửi, Dược Thiên Sầu phải cố nén mới không nôn ói.
Dưới tinh không, những vực sâu thăm thẳm liên miên không dứt, làm cho hắn không biết đang ở địa phương nào. Một đám biên bức vây quanh Dược Thiên Sầu hướng một vực sâu lớn nhất chậm rãi hạ xuống, giảm xuống chừng trăm thước, liền kéo hắn bay vào trong một huyệt động ngay vách núi. Bay trong huyệt động không bao lâu, dần dần xuất hiện ánh sáng ôn nhuận mà nhu hòa, Dược Thiên Sầu có chút hiếu kỳ nhìn quanh hoàn cảnh bốn phía, thế nhưng lại bị đàn biên bức chết tiệt che phủ kín mít, chỉ có thể đại khái cảm thụ được chút ánh sáng chiếu xuyên vào.
Nghe được đối phương nói có gì cũng có thể thương lượng, ánh mắt Dược Thiên Sầu sáng lên, lập tức phục hồi lại tinh thần, khống chế uy lực của Tử hỏa. Thân thể thanh sắc biên bức cực lớn kia mềm nhũn, "lạch cạch" rơi xuống trên mặt đất run rẩy, thực sự là quá lớn, làm Dược Thiên Sầu mở rộng tầm mắt.
"Ông." Khói xanh nổ tung, đại biên bức màu xanh lại lần nữa hóa thành hình người, phủ phục trên mặt đất giờ quyền đấm mặt đất kêu rên nói: "Khiếu Trường Côn, ngươi là vương bát đản, lão tử đối đãi ngươi không tệ, ngươi dám hãm hại lão tử." Khóc thật bi thương, người ta dù có chết cha mẹ cũng không đến nỗi khóc thật thương tâm như hắn.
Dược Thiên Sầu nhìn thanh châu trong tay, nhất thời vui vẻ, thật đúng là chó ngập phải ruồi, không nghĩ tới mình bị bức bất đắc dĩ xuất thủ, không ngờ chỉ một chút đã bắt được nhược điểm uy hiếp của lão yêu quái, có điểm ý tứ. Lúc này hắn ho khan một tiếng nói: "Đừng khóc sướt mướt nữa, việc này không quan hệ tới tiểu vương bát đản kia, là ta cố ý để cho hắn chộp tới."
"Ách...Tiếng khóc ngừng bặt, thanh y nhân đang phủ phục trên mặt đất ngẩng lên khuôn mặt đầy nước mắt, nức nở nói: "Ngươi nói chính là thực sự?"
"Con người ta cái gì đều dám nói, nhưng sẽ không nói dối." Dược Thiên Sầu vỗ ngực bảo chứng, lập tức liền cười lạnh nói: "Tên tiểu vương bát đản không ngờ lại dụ dỗ uống trà độc, nhưng hắn tìm lộn đối tượng hạ thủ, chỉ là độc trà thì có thể làm gì được ta. Vì vậy ta đã tương kế tựu kế, nhìn xem tiểu vương bát đản rốt cục đang làm trò quý gì, xem chỗ dựa vững chắc của hắn rốt cục là ai, vì sao lại dám kiêu ngạo tới mức dám tính toán lên đầu lão tử. Không nghĩ tới ngươi chính là chỗ dựa vững chắc dung túng cho hắn làm xằng làm bậy, ngày hôm nay xem như ngươi không may."
Nghe được nguyên lai như vậy, thanh y nhân nhất thời ngừng khóc, trái lại có chút an lòng, huy tay áo rộng thùng thình lau nước mắt, trực tiếp đứng lên. Thế nhưng hai chân lại có chút như nhũn ra, lảo đảo một chút mới đứng vững, hiến nhiên vừa rồi nếm khổ không nhỏ. Trên gương mặt đã có chút tái nhợt, đôi mắt nhỏ loạn chuyển, chắp tay bồi tội nói: "Đây thật sự là một hồi hiểu lầm, lẽ ra tiểu vương bát đản Khiếu Trường Côn sẽ không đơn giản hạ thủ với người khác, bởi vì chúng ta cũng không muốn chọc phiền phức..."