Tinh Thần Châu

Chương 881 : Không thể nhịn được nữa

Ngày đăng: 09:57 18/04/20


Lam Hạo, Hứa Hữu Thường, Bảo Đồ Hưng, Ninh Tử Tầm vẻ mặt phức tạp nhìn nhau, chỉ một lát sau, ngoài cửa lớn đã tuôn ra một đại đội người, nhất là Thanh Dực Bức Vương Vi Xuân Thu, ánh mắt không chút hảo ý đang đánh giá bọn hắn từ trên xuống dưới, làm cho bọn hắn vừa định mở miệng đã nói không nên lời.

 

"Ngươi nhận thức bọn hắn?" Vi Xuân Thu quay đầu lại hỏi. Nguồn truyện: Truyện FULL

 

Thấy Dược Thiên Sầu khẽ lắc đầu tỏ vẻ không biết, lập tức quay mặt lại dựng râu trừng mắt nói: "Hỗn đản chỗ nào tới, chạy tới noi này hô loạn cái gi?"

 

Tren mặt Phượng Cửu Như nổi lên vẻ cười lạnh, Lam Hạo đứng phía dưới hít sâu một hoi nói: "Bốn người chúng ta chính là chưởng môn Hồ Quang tứ đảo, không khéo nhìn trúng vùng đất trù phú của Thiên Hạ thưong hội, cho nên đặc biệt hưóng chưởng môn Dược Thiên Sầu của Thiên Hạ thương hội khiêu chiến."

 

Lời này nói ra lập tức khiến cho một trận xôn xao, có người nhận thức Kền biết bọn hắn luôn luôn giống như thiên lôi Tuyệt Tình cung sai đâu đánh đó, lại nhanh chóng nhìn về phía Phượng Cừu Như trên không trung, nhiều ít hiểu được là chuyện gì xảy ra. Dược Thiên Sầu cũng ngẩn ra, không nghĩ tới chuyện phiền toái này lại đưa tới trên người mình.

 

Vi Xuân Thu nhìn bốn người tra xét một chút, phát hiện đều có được tu vi Thượng Tiên hậu kỳ, lúc này Kên tục cười lạnh nói: "Biết ta ở trong này, không ngờ còn dám chạy tới quấy rối, ta tin rằng các ngươi cũng không có lá gan lớn như vậy, thành thật khai báo, là ai sai khiến các ngươi tới?"

 

Lời này lập tức nhắc nhở mọi người, tất cả mọi người đều nhìn về phía Phượng Cừu Như đứng trên không trung. Ninh Tử Tầm ôm quyền nói: "Nghe đại danh Vi bức vương đã lâu, bốn người chúng ta nào dám tới quấy rối. Chính là nhìn trúng vùng đất trù phú của Thiên Hạ thưong hội, lại thêm tu vi Dược chưởng môn không cao, mà bốn chúng ta là nghèo, không mua nổi đỉnh núi, bất đắc dĩ tiến đến khiêu chiến Dược chưởng môn."

 

Lời nói rất trực tiếp, Dược Thiên Sầu trợn mắt xem thường, tuy rằng đoán được là Phượng Cửu Như ở sau lưng giở trò, nhưng rõ ràng cho là tnình dễ khi dễ. Vi Xuân Thu nghe vậy giật mình, có chút nhịn không được nén cười nhìn Dược Thiên Sầu. Lĩnh chủ các nước cũng đã được nghe nói chuyện khiêu chiến chưởng môn, trong mắt ẳn giấu vẻ lo lắng đưa mắt nhìn nhau.

 

Hứa Hữu Thường ôm quyền nói: "Dược chưởng môn, xin lỗi! Mời theo chúng ta đi một chuyến đến Sinh Tử Cương đi!"

 
Các phái nghe vậy đều âm thầm líu lưỡi, Dược Thiên Sầu quả nhiên bị chọc giận, nói chuyện đã có vẻ nói bừa, sự tình nhằm vào Phượng Cửu Như là được, như thế nào ngay cả Tuyệt Tình cung cũng kéo vào? Nếu chọc giận Tuyệt Tình cung, hậu quả không phải do Dược Thiên Sầu hay Thiên Hạ thương hội có thể thừa nhận.

 

Ánh mắt Phượng Cửu Như toát ra vẻ hưng phấn lửa nóng, quát: "Dược Thiên Sầu, ngươi dám nhục mạ Tuyệt Tình cung?"

 

"Ít giở trò này, một bó to tuổi, chính minh vô dụng còn lôi ra chỗ dựa, ta đều cảm thấy xấu hổ dùm cho ngươi, giống như một người đàn bà chanh chua dây dưa mãi không ngừng." Dược Thiên Sầu vỗ ngực cuồng mắng: "Lão tử một ngụm nước bọt chắc như đóng đinh, nói ra lời chính là ván đã đóng thuyền, dám nói liền dám đảm đương. Lão tử liền chửi, mắng Tuyệt Tình cung ngươi, địa phương lại xuất hiện thứ tro cặn như ngươi, ta phi!"

 

Lời vừa nói rạ, mọi người từ trên xuống dưới toàn bộ đều ồ lên. Vân Bằng đang đứng trên sân thượng yên lặng chú ý tình thế phát triển, hai mắt nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu chợt tỏa sáng lợi hại. Phía dưới ánh mắt Vi Xuân Thu cũng đồng dạng tỏa sáng, một tay vuốt chòm râu chuột nói thầm: "Dám mắng Tuyệt Tình cung như vậy, đủ nam nhân! Cũng không uổng gia gia uất ức một hồi."

 

Á Phu Tử và Vạn Cách Di nhìn nhau, đều đang khẽ lắc đầu, thầm nghĩ, nói chuyện thật quá xúc động, vẫn là quá trẻ tuổi a!

 

Mục Thiên Kiều khẽ nhếch miệng, trong hai mắt hiện lên tia sáng kỳ dị, nam nhân tâm huyết thường thường là thứ dễ dàng cảm động được nữ nhân nhất. Chỉ riêng trên mặt Vạn Linh là biểu tình đương nhiên phải thế, thử nghĩ mật thám thân tín của Tiên Đế sao lại sợ Tuyệt Tình cung...

 

Trên thực tế Dược Thiên Sầu đích thật là bị chọc giận, nhưng còn không đến mức xúc động quá mức, thật sự là do Phượng Cửu Như dây dưa có chút quá mức, lại còn nói ra lời uy hiếp mỗi ngày đều phái người tới khiêu chiến. Nếu như sự tình đã đến trình độ này, cùng Tuyệt Tình cung thật khó có khả năng cứu vãn, thay vì như thế còn không bằng đi từng bước xem từng bước gặp chiêu đón chiêu. Nếu nhất định cùng Tuyệt Tình cung phát sinh xung đột, chính minh còn tiếp tục nhịn cũng đã không còn ý nghĩa, cũng không thể đến chết còn mang theo cái mũ rùa đen rút đầu đi! Cho dù là chết cũng phải chết cho oanh oanh liệt liệt, không thể để cho người khác khinh thường, lão tử cũng là người cần mặt mũi...

 

Phượng Cửu Như không giận ngược lại cười, hơn nữa còn cười rất sướng ý, có lời nói này của Dược Thiên Sầu là đủ rồi, chẳng sợ hôm nay cho dù Dược Thiên Sầu không tiếp thu khiêu chiến, cũng sẽ cho Tuyệt Tình cung một cơ hội quang minh chính đại thu thập hắn. Lúc này hắn hắc hắc nói: "Không cần giả ra bộ dạng to gan lớn mật, ngay khiêu chiến chưởng môn còn không dám nhận, lại có tư cách gì nhục mạ Tuyệt Tình cung. Chỉ là một bọn đạo chích sợ chết mà thôi!"