Tình Yêu Của Anh, Thế Giới Của Em
Chương 15 :
Ngày đăng: 10:47 18/04/20
Editor: SherryTan
Beta-er: Yulmi2704
Lâm Trân là người đã giới thiệu bác sĩ Tằng cho Giản Ngôn, mấy năm nay cô đều đến đây làm tâm lý trị liệu.
Lần này bởi vì công việc bận rộn, vả lại tình trạng của cô cũng ổn định, cho nên cô cũng chẳng đến đây tái khám, không ngờ hôm nay lại chủ động gọi cho bác sĩ Tằng.
“Như vậy đi, ngày mai 9 giờ tôi có nửa tiếng, cô cứ tới lúc 9 giờ nhé.”
“Được.” Giản Ngôn hẹn thời gian với cô ấy xong liền cúp máy. Nhớ lại tình trạng bất ổn của mình hôm nay, cô chỉ vẽ đến 10 giờ rồi leo lên giường.
Trước khi ngủ cô đã cố ý tắm nước nóng, nhưng dường như cũng chẳng hề giúp cô ngủ ngon hơn, cô vẫn mơ thấy ác mộng.
Trong giấc mộng là một căn nhà chỉ có bốn bức tường, ông bố ngủ say như chết, còn có chủ nợ đang tạt sơn đỏ ở ngoài cửa, tất cả đều chân thật như vậy. Giản Ngôn kinh hãi tỉnh dậy, cả đầu đầy mồ hôi.
Cô thở gấp, tim đập thình thịch một lúc mới có thể bình tĩnh lại. Đi đến phòng bếp pha cho mình một li sữa nóng, Giản Ngôn cầm li sữa lên lầu, nhìn điện thoại.
Hai giờ rưỡi sáng.
Cô thở dài, sợ mình ngủ tiếp lại mơ thấy ác mộng, liền tìm trong điện thoại một bài hát do Nam Tư hát, sau đó đeo tai nghe lên.
Đêm tối tĩnh lặng như vậy thật thích hợp để nghe tình ca, đã vậy còn là bài hát do Nam Tư hát, Giản Ngôn chợt cảm thấy mình được cứu vớt.
Uống hết cốc sữa, cô lại nhắm mắt.
Lần này, cả đêm đều ngủ ngon, không có giấc mơ nào.
Ngày hôm sau cô dậy đúng giờ theo đồng hồ sinh học. Ăn xong bữa sáng, cô đến phòng tư vấn tâm lí sớm 10 phút so với giờ hẹn. Bác sĩ Tằng chưa đến nhưng cô tiếp tân kia đã đến rồi.
“Cô Giản chờ một chút, bác sĩ Tằng sắp đến rồi.” Tiếp tân mời cô ngồi lên ghế salon trong phòng tư vấn, rót cho cô một li nước ấm.
“Cảm ơn.” Giản Ngôn ngồi một lúc thì bác sĩ Tằng đẩy cửa bước vào phòng.
“Chào buổi sáng.” Cô ấy cởi áo khoác của mình, treo lên giá, sau đó đến trước mặt Giản Ngôn ngồi xuống: “Hoa văn trên áo khoác của cô đẹp đấy.”
Giản Ngôn: “Cảm ơn, đây là thiết kế do tôi hợp tác với Y cách đây không lâu.”
Mẹ Giản vẫn cười: “Bà nói vậy là không được, Giản Ngôn của chúng tôi không phải hàng hóa.”
“Aiz, đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, lớn tuổi mới sinh con cũng không tốt, đúng không?”
“Bây giờ y học phát triển, tôi thấy nhiều người tới 30 tuổi mới sinh con, mà cũng đâu nhất định là phải sinh con chứ?”
Dì hàng xóm có chút kinh ngạc: “Là phụ nữ mà không biết sinh con thì còn có ý nghĩa gì?”
“Kéttttt” Giản Ngôn dừng xe lại trước mặt mấy bà dì. Cô cầm mỹ phẩm dưỡng da mua cho mẹ trên tay, đi đôi boot cao đến đầu gối, bước xuống xe: “Mẹ.”
Mẹ Giản Ngôn ngẩ” người, nhìn cô: “Ngôn Ngôn, sao con lại về rồi?”
Giản Ngôn cười, bước lên kéo lấy tay bà: “Nhớ mẹ nên đến đây, đây là mỹ phẩm con mua tặng mẹ đấy.”
Mẹ cô nhìn món đồ cô cầm trên tay, nói: “Con lại xài tiền lung tung rồi, viết tiếng nước ngoài loạn xạ thế sao mẹ biết nó là gì?”
“Đâu có xài tiền lung tung đâu, chỉ có mấy nghìn, là đồ của Pháp, trên đó có ghi tiếng Trung nữa mà.”
Dì hàng xóm hai bên trái phải đều thay đổi sắc mặt một cách nhanh chóng, mẹ Giản nói: “Mẹ lại chẳng dùng được mấy thứ này.”
“Sao dùng không được, mẹ 50 tuổi rồi, nên chăm sóc một chút. Bộ sản phẩm này được nghiên cứu ra để độ tuổi này sử dụng đấy.”
“Được được được, con là có lí nhất.”
Giản Ngôn cười hai tiếng, người phụ nữ vừa nói muốn giúp Giản Ngôn tìm đối tượng lên tiếng: “Giản Ngôn à, lâu rồi không gặp con càng trở nên xinh đẹp hơn đấy.”
Giản Ngôn đáp: “Chủ yếu là do gen của mẹ con tốt ạ.”
Dì ta cười haha hai tiếng: “Vừa nãy bọn ta đang nói về việc giới thiệu cho con một đối tượng, con muốn người như thế nào?”
“Con ạ?” Giản Ngôn suy nghĩ một chút: “Con cũng chẳng có yêu cầu gì, chỉ cần có thu nhập cao là được, đàn ông hay sĩ diện hão, nếu con còn kiếm tiền được nhiều hơn anh ta thì anh ta chắc chắn sẽ xấu hộ, đúng không ạ?’
“Đúng, đúng.”
Giản Ngôn cười cười: “Vậy phiền dì, lương một năm không cần quá cao, một trăm triệu nhân dân tệ là được.” (100 triệu NDT= 35 tỉ tiền Việt)