Tình Yêu Của Anh, Thế Giới Của Em

Chương 17 :

Ngày đăng: 10:47 18/04/20


Editor: Yulmi2704



Tình huống hiện tại chắc chắn sẽ nằm trong một trong ba “khoảnh khắc khó xử nhất” của Giản Ngôn.



Hạ Tu ngồi đối diện nhìn cô, lông mày khẽ nhíu lại, dường như đang chờ câu trả lời của cô.



Cảm giác của Giản Ngôn lúc này giống như bị thầy giáo phát cho một bài toán mà cô không biết làm, vừa lúng túng lại vừa quẫn bách.



“Cái này…” Cô không tự chủ ho khan hai tiếng, cúi đầu không nhìn anh: “Tôi cũng là nghe người khác nói, rồi lần trước lúc Đường tiên sinh mua quần áo cho bạn gái xong cũng đưa cho anh.”



Hạ Tu: “…”



“Còn có lần trước…” Giản Ngôn giơ tay lên khẽ gạt sợi tóc trên trán: “Tôi đi ăn với Lâm Trân cũng gặp hai người ở đó, lúc đó không phải anh ta cũng chọn bài Salut d’Amou để bày tỏ với anh sao?”



Hạ Tu: “…”



Tốt lắm Đường Chính, lúc đi học hãm hại anh thì thôi đi, bước chân vào xã hội cũng còn có thể bày trò hại anh nữa.



“Bây giờ toàn bộ trung tâm thương mại đều đang đồn…”



Lông mày Hạ Tu giật một cái: “Mộng Huyễn Y Thụ sao?”



“Ừ…” Hiện giờ Giản Ngôn vô cùng lo lắng, liệu bọn họ có bị trừ lương không đây.



“Được, tôi biết rồi.” Hạ Tu mỉm cười nhìn cô.



Giản Ngôn: “…”



“Chuyện này…”



“Đương nhiên tôi không thích đàn ông.” Giản Ngôn còn chưa nói hết đã bị Hạ Tu cắt ngang: “Tôi chẳng qua chỉ giúp Đường Chính giữ cái áo khoác dài kia cho bạn gái cậu ta thôi. Còn cậu ta yêu cầu bài Salut d’Amou là vì thích cô gái chơi violon đó.”



“À, như vậy sao…” Giản Ngôn nửa tin nửa ngờ gật đầu một cái, im lặng không nói gì nữa.



Bầu không khí yên tĩnh khiến cho người ta sợ hãi, cô ăn nốt miếng sủi cảo chiên cuối cùng, lại nghe thấy Hạ Tu nói một câu: “Giúp tôi nói với Tuệ Tuệ, tôi sẽ đến Mộng Huyễn Y Thụ lúc 6 giờ rưỡi để họp nội bộ.”



Giản Ngôn: “…”



Hay rồi.



Quay trở lại cửa hàng cô liền nói lại tin tức bi thảm này cho tổ trưởng. Tổ trưởng hỏi cô giám đốc Hạ muốn họp về cái gì, cô cũng chỉ lắc đầu nói không biết.



Sáu giờ rưỡi chiều, tất cả nhân viên trong trung tâm thương mại Tinh Quang cũng đã ăn xong bữa tối.



Giám đốc Hạ đúng hẹn đi tới.



Bởi vì cửa hàng không thể không có nhân viên nên Hạ Tu nói ngắn gọn: “tôi nghe nói gần đây trong cửa hàng có người tung tin đồn về tôi và Đường Chính.”







Trong lòng các nhân viên cũng biết rõ ý anh muốn nói đến việc kia, nhưng lúc này tất cả mọi người đều không hẹn mà bày ra vẻ mặt hết sức ngây thơ vô tội. Hạ Tu thấy các cô đều trợn mắt nhìn nhau, khóe miệng liền nhếch lên: “Tôi sẽ không truy cứu chuyện ai là người tung tin đồn, nhưng sau này nếu còn có người đồn đại về tôi thì tiền lương và tiền thưởng đều sẽ bị trừ.”



“… Vâng, giám đốc Hạ.”



Hạ Tu hài lòng gật đầu một cái: “Các cô tiếp tục làm việc đi, nhớ chuyển lời tới những người không đi làm hôm nay.”



“Vâng, giám đốc Hạ.”



Hạ Tu vừa đi, nữ đồng nghiệp đầu tiên nói với Giản Ngôn về “xì căng đan” giữa Hạ Tu và Đường Chính thở mạnh một hơi, đi đến bên cạnh Giản Ngôn, hỏi cô: “Cô nói xem, có phải giám đốc Hạ chia tay với Đường Chính hay không?”



Giản Ngôn: “…”



Tóm lại, mọi người bất luận như thế nào cũng sẽ ghép hai người họ lại thành một đôi, cô đã hiểu.



“Đúng rồi, có phải mọi người đều có số điện thoại của giám đốc Hạ không?” Giản Ngôn đột nhiên nghĩ tới điều này liền hỏi một câu.



Nữ đồng nghiệp nói: “Đúng vậy, trên danh thiếp của anh ấy có ghi mà, cô có muốn không? Ở đây tôi có mấy tấm này.”



“Không cần, cảm ơn.” Giản Ngôn không lấy danh thiếp của Hạ Tu, cho nên không biết số điện thoại in trên danh thiếp của anh khác với số điện thoại mà anh cho cô.



Sau khi quay về phòng làm việc, Hạ Tu lấy điện thoại nhắn tin cho Đường Chính: “Tình bạn của chúng ta kết thúc rồi, hẹn gặp lại! Bạn tốt. J”



Sau khi nhận được tin nhắn, vẻ mặt Đường Chính mờ mịt nhắn tin lại: “Why??” (Tại sao?)



“Tin nhắn đã được gửi nhưng bị chặn bởi người nhận.”







Vẻ mặt Đường Chính lại càng thêm mờ mịt.



Bị chặn rồi sao? Gần đây anh ta đã đắc tội gì với vị đại gia này à?



Anh ta gọi thẳng cho Hạ Tu, may là vẫn có thể kết nối: “Cậu lên cơn gì vậy?”



Hạ Tu trả lời: “A, chưa chặn cuộc gọi sao, cảm ơn đã nhắc.”



Đường Chính: “…”



“Hôm nay cậu đến kỳ kinh nguyệt à?”



Hạ Tu không nói hai lời liền cúp điện thoại.



Đường Chính nhanh chóng gọi lại lần nữa, Hạ Tu vừa nghe máy anh ta liền nói: “Cách cậu ngắt điện thoại giống hệt với bạn gái cũ của tôi.”



Khóe miệng Hạ Tu khẽ nhếch: “Cậu nói lại lần nữa?”



Đường Chính: “…”



Cho dù qua điện thoại cũng có thể cảm nhận được khí lạnh tràn ngập.



“Hạ đại gia, rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với cậu vậy?” Đường Chính sợ sệt hỏi.



Hạ Tu trả lời: “Sự tồn tại của cậu đã là có tội với tôi rồi.”



Đường Chính: “…”



Được, vậy để tôi tự biến mất. Đường Chính thức thời cúp điện thoại.



Anh ta cảm thấy nhất định là kỳ kinh nguyệt của Hạ Tu đến rồi.



Buổi tối lúc Hạ Tu dẫn quản lý các tầng đi kiểm tra thì nhân viên trong Mộng Huyễn Y Thụ đã đứng xếp hàng thẳng tắp. Bọn họ đều nín thở trong bụng, đợi đến khi Hạ Tu đi xa mới bình tĩnh lại.



Sau khi tan ca, tổ trưởng phát cho bọn họ mỗi người một cuốn booklet chiết khấu nội bộ và thiệp mời, cuốn booklet lấp lánh ánh vàng, được thiết kế rất đẹp mắt.


Người phụ nữ kia lại nhìn Giản Ngôn một cái rồi mới rời đi.



Sau khi hai người bọn họ đi khỏi, cửa hàng lại khôi phục trật tự như bình thường. Giản Ngôn khẽ nhíu mày, vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện vừa rồi.”



“Hừ, cái quái gì vậy, lại tự coi mình là chủ của trung tâm thương mại Tinh Quang sao.”



Cô nghe đồng nghiệp bên cạnh nhỏ giọng than phiền, liền đi tới hỏi cô ấy: “Hai người vừa đến là ai?”



Đồng nghiệp có chút kinh ngạc: “Cô không biết sao? Là tiểu công tử Hạ gia – Hạ Thần và vị hôn phu của hắn ta – Từ Oánh.”



Giản Ngôn suy nghĩ một chút, quả thực cô không biết điều này. Bình thường cô vốn không chú ý đến bát quái xung quanh, những nhà giàu có thần bí này thì lại càng biết ít hơn nữa.



“Giám đốc Hạ của chúng ta chủ yếu phụ trách về trung tâm thương mại Tinh Quang, ba trung tâm thương mại lớn khác nằm trong hoặc ngoài thành phố A cũng đều do anh ấy quản lý, còn tiểu công tử thì đang phụ trách công viên Tinh Quang. Hai người lúc đầu nước sông không phạm nước giếng, nhưng nhà giàu mà, cô biết rồi đấy, tranh giành gia sản vô cùng quyết liệt cho nên quan hệ giữa hai người bọn họ vẫn luôn không tốt.”



Đây cũng là lần đầu tiên Giản Ngôn nghe tới những việc này nên hơi ngạc nhiên, cô suy nghĩ một chút liền hỏi: “Công viên Tinh Quang cũng thuộc Hạ gia sao? Tôi nhớ ông chủ của quảng trường Tinh Quang có hợp tác khai thác đất đai với các chủ đất khác mà.”



“Chủ của quảng trường Tinh Quang chính là phu nhân chủ tịch của chúng ta đó!”



Giản Ngôn: “…”



Cô có nên về nhà tìm hiểu lịch sử của trung tâm thương mại Tinh Quang hay không đây?



“Hạ tiểu công tử đó…” Đồng nghiệp đè thấp giọng, nói thầm với cô: “Tôi có cảm giác hắn không làm việc đàng hoàng, giám đốc Hạ của chúng ta ngày nào cũng bận rộn như vậy, thế mà hắn lại có thời gian đưa Từ Oánh ra nước ngoài ăn chơi, còn muốn đoạt lấy trung tâm thương mại Tinh Quang nữa. Trời ạ, tôi thật không dám tưởng tượng trung tâm thương mại Tinh Quang nằm trong tay hắn thì sẽ trở thành cái dạng gì.”



“Nói chuyện gì vậy, không muốn đi làm nữa phải không?” Tổ trưởng đi tới mắng các cô vài câu, hai người lập tức tách ra, cười khúc khích ra ngoài tiếp khách.



Bên phía Đường Chính cũng nghe phong phanh thông tin hôm nay Hạ Thần dẫn theo Từ Oánh đến trung tâm thương mại thị uy, anh ta lập tức gọi điện cho Hạ Tu.



Số cá nhân của Hạ Tu đã chặn cuộc gọi của anh ta, nhưng Hạ Tu lại quên không chặn số công việc. Đường Chính nhìn dãy số trên danh thiếp, thuận lợi gọi Hạ Tu: “Tôi nghe nói hôm nay Hạ Thần đến trung tâm bách hóa Tinh Quang phải không?”



Nghe thấy giọng nói của Đường Chính, Hạ Tu giật mình ngạc nhiên chớp mắt một cái, người này đúng là oan hồn không tan mà.



Anh cười một tiếng nói với anh ta: “Ừ, bọn họ vừa rời đi rồi.”



“A, thằng nhóc con này lá gan càng ngày càng lớn! Nó tới là có ý gì, muốn tuyên bố chủ quyền với trung tâm thương mại Tinh Quang sao?”



“Nó tới nói với tôi là tháng sau sẽ cử hành lễ đính hôn với Từ Oánh.”



“Hừ, tôi thấy nó có dụng ý khác thì có.” Cùng xuất thân từ gia đình giàu có, nên tất nhiên Đường Chính vô cùng hiểu rõ những tranh đấu trong sáng ngoài tối của những đại gia tộc như thế này. Nhưng có điều anh ta may mắn hơn Hạ Tu là trong nhà chỉ có một người chị gái, hơn nữa còn vô cùng cưng chiều anh ta.



Hạ Tu trầm ngâm một lát, nói: “Người muốn tranh tài sản là nó, từ trước tới giờ tôi cũng chưa từng có hứng thú muốn tranh giành tài sản Hạ gia với nó.”



Đường Chính đau lòng ôm đầu nói: “Tôi biết cậu là đóa hoa trên vách đá không nhiễm khói lửa nhân gian, nhưng dựa vào cái gì mà lại để cho tên tiểu tử kia chiếm lợi chứ! Nói cho cậu biết, tôi không đồng ý! Đường gia chúng tôi tuyệt đối ủng hộ cậu!”



Hạ Tu trả lời: “Hình như Đường gia không phải do cậu quyết định thì phải?”



Đường Chính: “…”



Trong lúc nhiệt huyết sôi trào như thế này thì đây là trọng điểm sao!



“Chỉ cần tôi đồng ý đến công ty chăm chỉ làm việc thì sớm muộn gì cũng do tôi quyết định, cha và chị gái cũng rất thương tôi!”



“Hy vọng tôi có thể sống đến ngày đó.”



Đường Chính: “…”



Anh ta xoa mặt, chân thành nói: “Nói thật, nếu cậu đem mấy chiêu này áp dụng trên người em trai mình thì nó đã sớm bị cậu khiến cho không thể tự lo liệu cuộc sống rồi.”



Hạ Tu trả lời: “Tôi nói rồi, tôi không có hứng thú.”



Đường Chính: “…”



Cho nên cậu liền có hứng thú ngược đãi tôi sao! Anh ta đã tạo nghiệt gì rồi!



Anh ta xoa mặt lần nữa, nói với Hạ Tu: “Tôi sẽ cố gắng vì cậu, thấy tôi như thế này cậu có thể để tôi quay về làm bạn tốt của cậu không?”



“…” Trong mắt Hạ Tu lặng lẽ dâng lên ý cười.



Sau khi Từ Oánh và Hạ Thần rời khỏi phòng làm việc của Hạ Tu thì liền trở về. Lúc đi qua Mộng Huyễn Y Thụ lại nhìn Giản Ngôn thêm mấy lần. Hạ Thần nói: “Em rất hứng thú với nhân viên bán hàng đó sao?”



Từ Oánh nói: “Em có chút tò mò, tiền lương của cô ấy sao có thể mua được những thứ quần áo mà cô ấy đang mặc trên người chứ, trừ khi cô ấy không ăn không uống, tiết kiệm tiền mua quần áo.”



“Loại chuyện này cũng khiến em phải để tâm?”



Từ Oánh không nói gì nhìn hắn một cái: “Anh không tò mò tiền của cô ấy từ đâu mà ra sao?”



Hạ Thần hỏi ngược lại: “Có gì phải tò mò?”



“…” Từ Oánh quyết định nói thẳng với hắn: “Đàn bà nếu không phải tự mình kiếm tiền thì cũng chỉ có thể là kiếm trên người của đàn ông mà thôi.”



“Cho nên?”



“Trong trung tâm thương mại Tinh Quang này ngoài Hạ Tu ra thì còn ai nữa?”



Hạ Thần ngẩn người, cười lạnh nhìn vào mắt cô ta: “Nói đi nói lại thì ra là em đang quan tâm tới Hạ Tu sao?”



Trong lòng Từ Oánh tức nghẹn, cố nhịn không phát ra ngoài, chỉ cười lạnh nhìn lại hắn: “Dùng óc heo của anh suy nghĩ một chút đi!”



“Em!” Hạ Thần cũng tức giận, nhưng may mắn hắn lại nhịn xuống. Một lát sau, hắn dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nhếch môi cười: “Hạ Tu ở chung một chỗ với nhân viên bán hàng, có trò hay để xem rồi.”



Sau khi bọn họ ra ngoài, Giản Ngôn vẫn còn nhìn theo hướng bọn họ rời đi.



Bởi vì hôm nay trung tâm thương mại có rất nhiều người, nên thời gian ăn trưa của các nhân viên cũng được rút ngắn lại. Giản Ngôn gần như ôm hộp cơm chạy tới nhà ăn.



Các nhân viên trong nhà ăn dường như cũng như cô, giống như đang đi đánh giặc, nhưng cũng có ngoại lệ. Người kia ngồi trước cửa sổ, ung dung thong thả uống nước canh trong bát.



Người dám nhàn nhã như vậy vào lúc này chỉ có thể là giám đốc Hạ Tu.



Giản Ngôn suy nghĩ một chút, ôm hộp cơm ngồi xuống phía đối diện anh: “Giám đốc Hạ, chào buổi trưa.”



“Chào buổi trưa.” Hạ Tu cười với cô: “Hôm nay vất vả rồi.”



Giản Ngôn: “Không sao, hôm nay tôi đã đặc biệt đi giày đế  bằng rồi.”



Hạ Tu nhớ lần trước mình cũng để cho cô ấy đi một đôi giày đế bằng, im lặng nhếch nhếch khóe miệng.



“Hôm nay giám đốc Hạ cũng đem thức ăn tới sao?” Giản Ngôn hơi bất ngờ nhìn canh sườn trong bát anh, mùi canh thơm ngào ngạt, nhìn kiểu gì cũng không giống với các dì trong canteen nấu.



Hạ Tu cười nói: “Chỉ mang theo canh thôi, canh sườn hầm quả trám và bí đỏ, tôi đã hầm cả buổi tối đấy.”



Giản Ngôn ngước mắt nhìn anh một cái: “Tối hôm qua anh về muộn như vậy mà vẫn hầm canh sao?”



“Ừ, vì nghĩ các cô đã khổ cực hai ngày hôm nay nên đặc biệt hầm một nồi chiêu đãi các cô, có muốn nếm thử không?”