Tình Yêu Của Anh, Thế Giới Của Em
Chương 35 :
Ngày đăng: 10:48 18/04/20
Editor: Cửu
Beta-er: Yulmi2704
Hạ Tu thản nhiên trả lời khiến cho Giản Ngôn bỗng chốc cảm thấy cô mới là người đang gây chuyện. Cô mỉm cười với nhân viên cửa hàng, nói: “Thật ngại quá.”, rồi lôi Hạ Tu qua một bên nói nhỏ: “Anh có biết hiện nay trên thế giới có bao nhiêu người đang mặc trang phục thường ngày không? Đối với phần lớn mọi người mà nói thì chuyện lớn này trong cuộc đời cũng chỉ có một lần mà thôi.”
Hạ Tu chớp chớp mắt nhìn cô nói: “Thế nên?”
“… Cho nên tại sao lại phải mua làm gì!” Giản Ngôn lại nói nhỏ thêm chút nữa: “Giống như mấy ngôi sao lớn thường xuyên tham dự các hoạt động thảm đỏ ấy, nếu mỗi lần tham gia đều sắm một bộ mới thì dù tiền có nhiều đến mấy đi nữa cũng chẳng đủ dùng đâu, vì vậy mọi người thường là đi xin đồ tài trợ đó. Lúc trước tôi cũng phải nhờ Lâm Trân tới Bunny mượn quần áo là vì vậy.”
Hạ Tu thấp giọng cười cười, hỏi cô: “Em có biết nếu em mặc một bộ đồ được tài trợ để tham gia lễ đính hôn của Từ Oánh thì chuyện gì sẽ xảy ra không? Đám phú bà đó không phải là ngôi sao nhưng họ lại khinh thường những ngôi sao mặc đồ tài trợ, hoặc là không đi, còn nếu không thì nhất định phải mua.”
“… Vậy mặc một bộ lễ phục thông thường là được rồi.” Cùng lắm thì bị Từ Oánh cười nhạo một chút thôi, cô cũng chẳng sợ.
Hạ Tu trả lời: “Tiếc là tôi đã mua bộ lễ phục này rồi.”
Giản Ngôn: “..”
Hạ Tu thấy mặt cô xám như tro tàn, nhịn không nổi cười khẽ hai tiếng: “Trên phần ngực bộ váy em đang mặc chủ yếu là những viên trân châu được đính thủ công, làn váy phía trên còn được thêu hoa, tốn khoảng 800 giờ để hoàn thành. Em nghĩ xem, nếu bây giờ mới mua thì có thể hoàn thành kịp tiến độ sao?”
… Đúng vậy.
“Vậy bộ váy này là như thế nào?”
“Dựa theo một yêu cầu nhỏ của mẹ tôi.” Hạ Tu trả lời: “Lúc ở tuần lễ thời trang tôi vừa nhìn đã thích bộ lễ phục này, bèn ngay lập tức tìm Lưu Dịch Tư bàn bạc.”
“Mẹ của anh?” Giản Ngôn ngạc nhiên hỏi, chẳng lẽ anh định… đốt cho mẹ sao? Quá hào phóng rồi…
Hạ Tu như đọc được ý nghĩ trong lòng cô, nở nụ cười nói: “Mẹ tôi có một tủ quần áo, bên trong chứa rất nhiều quần áo đẹp, nhưng từ khi bà sinh tôi ra thì không mấy khi mặc nữa, vì bà đi làm phải mặc những bộ quần áo lao động rất xấu.” Hạ Tu nói đến đây, ánh mắt khẽ trầm xuống: “Ngay cả áo cưới mẹ tôi cũng chưa được mặc, tôi nghĩ rằng bộ lễ phục này ít nhất cũng bù đắp được một chút tiếc nuối của bà.”
Cũng là bù đắp những nuối tiếc của anh.
Anh nhìn Giản Ngôn, ánh mắt vừa chăm chú lại dịu dàng: “Còn nhớ lần trước tôi nói với em không, nguyện vọng lớn nhất của tôi là lớn lên có thể mua nhiều quần áo đẹp cho mẹ tôi mà. Dù bây giờ tôi chẳng có cách nào mua cho bà nữa, nhưng lại có thể mua nhiều quần áo đẹp cho em.”
“Mặt tôi có đỏ đâu!”
“Rõ ràng là có mà.” Hạ Tu ghé sát vào cô nói, như thể muốn tìm ra manh mối gì từ vẻ mặt cô vậy.
Giờ thì khuôn mặt của Giản Ngôn đỏ thật, anh dựa vào gần người cô như thế, hơi thở như có như không phả vào mặt cô, cơ thể nóng lên như đang bị đốt cháy.
“Đấy, lỗ tai cũng đỏ kìa.” Âm thanh của Hạ Tu thấp dần, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn. Anh nhìn cô một lúc, sau đó chậm rãi áp môi mình lên môi người kia.
Đôi mắt Giản Ngôn mở lớn, cả người cứng đờ, nhưng cảm giác này cũng không tệ lắm.
Hạ Tu chỉ khẽ chạm môi rồi lùi về phía sau nhưng vẫn cứ dán sát lại, không nói lời nào, hơi thở nóng ấm phả vào mặt Giản Ngôn: “Không thích sao?”
Khóe môi giản Ngôn cong lên, khẽ nói: “Cũng không tệ lắm.”
“Vậy kiểu này thì sao?” Hạ Tu nhẹ nhàng ôm lấy hông cô, kéo cô vào lòng mình. Nụ hôn dịu dàng lại đáp trên môi cô lần nữa, nhưng lần này không rời ra ngay lập tức, mà trằn trọc cắn mấy cái nhẹ nhàng trên môi cô.
Trái tim của Giản Ngôn sắp bay từ lồng ngực ra ngoài, cô nghĩ chắc Hạ Tu có thể nghe thấy tiếng trái tim cô đang đập thình thịch.
Hạ Tu từ đầu chí cuối cũng chỉ lướt qua môi cô vài cái rồi dừng lại, không hề có bất cứ hành động nào khác, anh sợ cô không quen với những động tác quá thân mật. Giản Ngôn dựa vào ngực anh thở hổn hển một lúc rồi ngửa đầu lên nhìn anh: “Ý của anh là gì?”
Hạ Tu trả lời: “Vẫn chưa hiểu à?”
Giản Ngôn khẽ nhíu mày: “Không hiểu, không phải anh mới là người phải bày tỏ trước sao?”
Hạ Tu buồn cười, miệng nhếch lên, cố tình dùng giọng của Nam Tư nói: “Anh thích em.”
Giọng nói từ tính đầy hấp dẫn đến như thế lại kết hợp với khuôn mặt đẹp trai như vậy, Giản Ngôn quả thực là kiềm lòng không nổi.
Nhưng cô vẫn cố tình nhìn anh đăm đăm, tựa như đang cố ý làm khó anh: “Thích bao nhiêu?”
Đôi mắt Hạ Tu đầy ý cười, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô một cái: “Anh thà cùng em tức giận gây gổ, còn hơn là đồng ý đi yêu người khác.”