Tình Yêu Của Anh, Thế Giới Của Em

Chương 36 :

Ngày đăng: 10:48 18/04/20


Editor: Cửu



Beta-er: Yulmi2704



Giản Ngôn không ngờ Hạ Tu còn biết nói những lời tâm tình như thế, cô trừng mắt hỏi anh: “Copy từ chỗ nào ra thế?”



“Ừm… từ đáy lòng ra đó.”



Giản Ngôn cười, ngồi dậy từ trong lòng anh: “Hay là chúng ta đi ăn cơm tối đi, em đói bụng rồi.”



“Được thôi.”



Giản Ngôn về phòng cất quần áo, Hạ Tu thản nhiên đi theo cô vào phòng. Khi nhìn vào tủ áo khoác trong phòng thay đồ của Giản Ngôn, ngay cả lưỡi của Hạ Tu cũng suýt nữa thì líu lại: “Lợi hại lợi hại, có thể thấy Đường Chỉ sư phụ kiếm được không ít tiền trong 2 năm vừa rồi nha.”



Lần này Giản Ngôn nói chẳng chút kiêng dè: “Dù sao thì suốt 20 mươi năm sống trên đời này việc em yêu thích nhất chỉ có kiếm tiền mà thôi.”



Hạ Tu khẽ cười, nói: “Đường Chỉ sư phụ vất vả rồi.”



Giản Ngôn cất xong cái vali đựng váy cũng hài lòng ngắm nhìn một tủ đầy quần áo của mình: “Thật sự là rất cực, mấy năm nay em về cơ bản là không nghỉ ngơi chút nào. Chỉ là ngắm nhiều quần áo và phụ kiên linh tinh như này, em cũng thấy đáng giá.”



Hạ Tu cười nhưng không nói, Giản Ngôn lại tiếp: “Hồi còn đi học em ăn mặc rất quê mùa, thường bị bàn bè trong lớp cười nhạo. Lúc ấy em chỉ muốn sau khi lớn lên phải có thật nhiều tiền để có thể ăn mặc thật xinh đẹp, mỗi mốt một cái. Vì vậy lúc điền nguyện vọng đại học đã không chần chừ mà chọn ngành thiết kế thời trang.”



Hạ Tu vỗ nhè nhẹ lên đầu cô, giọng nói dịu dàng: “Sau này em có thể nghỉ ngơi rồi, việc kiếm tiền cứ để cho anh.”



“Thế tất cả tiền anh kiếm được đều đưa cho em à?”



“Ừ.” Hạ Tu suy nghĩ một lát: “Nhưng em cũng phải chừa một ít sinh hoạt phí hàng tháng cho anh chứ?”



“500 đồng chắc đủ rồi nhỉ?”



“Đến sinh hoạt phí hiện nay của sinh viên cũng không ít hơn 500 đồng đâu!!”



“Anh làm sao so với sinh viên được, người ta còn phải tiêu tiền vào việc yêu đương, còn anh định nói chuyện yêu đương với ai đây??”



“…”



“Thôi, vì khuôn mặt đẹp trai này nên em sẽ cho anh thêm 100 đồng vậy.”



“Cảm ơn bà chủ…”



Trong lòng Giản Ngôn vô cùng sảng khoái, cảm giác được quản lý sổ sách thật thoải mái mà.



Duy chỉ có một điều nằm ngoài dự tính của bọn họ, đó là họ mới yêu đương tới ngày thứ 2 đã bị paparazzi quấy rồi.




Sau khi Giản Ngôn cúp điện thoại thì quay lại nhà tắm rửa mặt tiếp. Mặc dù đã chắc chắn sẽ nghỉ việc nhưng cô cảm thấy vẫn nên tới Mộng Huyễn Y Thụ lần nữa, không thể cứ đi mà không từ biệt như thế được.



Thay quần áo xong, cô đến khu bên cạnh ăn sáng đơn giản, rồi lái xe tới công ty. Cô đi theo giờ làm việc nên lúc đến nơi trung tâm thương mại vẫn chưa mở cửa buôn bán. Ánh mắt của bảo vệ nhìn cô hơi khác so với thường ngày, nhưng cô vẫn chào hỏi bọn họ như thường lệ.



Đứng cà thẻ công tác ở máy điểm danh lần cuối, trong lòng cô có chút tiếc nuối, khoảng thời gian ở bách hóa Tinh Quang này với cô mà nói chính là một ký ức rất quý giá.



Lúc Hạ Tu tới công ty không đến thẳng phòng làm việc mà là đến Mộng Huyễn Y Thụ. Nhân viên vẫn đến đông đủ như thường, anh gọi mọi người tập trung lại một góc, nói ngắn gọn: “Bắt đầu từ hôm nay Giản Ngôn sẽ không đi làm nữa, có lẽ mọi người cũng đã biết rồi, cô ấy chính là tác giả truyện tranh Đường Chỉ. Cô ấy đến chỗ chúng ta lần này chủ yếu là để lấy thêm tài liệu cho tác phẩm mới của mình.”



Hạ Tu vừa nói xong, mọi người liền bắt đầu xôn xao, Hạ Tu vỗ vỗ tay, ý bảo các cô trật tự: “Phòng nhân sự sẽ sắp xếp đồng nghiệp mới tới, công việc sẽ không bị ảnh hưởng gì.”



Anh đã nói xong, nhưng nhân viên còn rất nhiều điều muốn hỏi, thế nên Tổ trưởng bị phái ra làm người phát ngôn bất đắc dĩ: “Giám đốc Hạ, Giản Ngôn là Đường Chỉ thật à?”



“Ừ.”



Một nhân viên khác không nhịn được nói tiếp: “Vậy anh và cô ấy…”



Cô gái bên cạnh đập cô ấy một cái, cô nàng bèn im bặt.



“Ô, Giản Ngôn tới kìa.”



Người kia vừa dứt lời, Hạ Tu nghiêng đầu, thấy Giản Ngôn đang bước về phía họ.



“Sao em lại tới đây?” Anh hỏi.



Giản Ngôn: “Em nghĩ mình cần nói rõ ràng với mọi người.” Cô nói rồi khom người trước các đồng nghiệp. “Thật ngại quá, giấu mọi người lâu tới như vậy. Vì em muốn lấy công ty bách hóa làm bối cảnh cho tác phẩm tiếp theo của mình nên đành tới đây tìm tài liệu. Tuy là không lâu nhưng được cùng mọi người trải qua những khoảnh khắc vui vẻ cũng giúp em học được nhiều thứ, cám ơn mọi người rất nhiều.”



Cô nói xong, cả không gian chung quanh tĩnh lặng trong chốc lát, sau đó mọi người đều trăm miệng một lời mà nói.



“Ô ô ô, em là Đường Chỉ sư phụ thật đấy à? Chị cũng là độc giả của em đấy!!! Có thể cho chị xin chữ ký không?!”



“Em nói lấy công ty bách hóa làm bối cảnh cho tác phẩm tiếp theo, liệu có phải là dùng nguyên mẫu của bách hóa Tinh Quang không? Liệu bọn chị có được lên sàn không?”



“Đúng thế, đúng thế, chúng tôi sẽ có vai sao?”



Giản Ngôn thấy mọi người đều không có ý trách mình, tựa như trút được gánh nặng mà nở nụ cười: “Yên tâm, nhất định sẽ có phần của mọi người, đến khi ra sách nhất định sẽ tặng mỗi người một quyển.”



“Vậy được, cám ơn Đường Chỉ sư phụ trước! Tôi còn muốn hỏi chút nữa, liệu có vai diễn của giám đốc Hạ không?”



Các đồng nghiệp đều nở nụ cười mờ ám, Giản Ngôn liếc sang Hạ Tu đang đứng bên cạnh, thấy anh cũng đang nhìn mình.



Khóe môi không kìm được khẽ cong lên, Giản Ngôn cười nói: “Đương nhiên là sẽ có rồi, không chỉ vậy, anh ấy còn là nam chính nữa đấy!”