Tình Yêu Của Anh, Thế Giới Của Em
Chương 59 :
Ngày đăng: 10:48 18/04/20
Editor: Ann Yang
Beta-er: Yulmi2704
Giản Ngôn nói tự nấu ăn tức là Hạ Tu nấu, còn ăn là chuyện của cô.
Sau khi thay bộ đồ thoải mái mặc ở nhà, Giản Ngôn ngồi trên ghế ôm laptop lướt weibo. Khắp trang chủ đều là tin tức hoặc hình ảnh của cô, cô cũng đọc được những gợi ý của mọi người về việc hướng dẫn cách ăn mặc.
Cô cảm thấy như vậy cũng được, một tháng ra một đến hai bài đăng cũng không tính là quá nhiều. Sau một hồi suy nghĩ, Giản Ngôn nhanh chóng viết status.
Đường Chỉ V: Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi đã xem hết comment của các bạn rồi, hoàn toàn có thể xây dựng giáo trình, mọi người cũng đừng lo quần áo tôi đề cử mọi người không mua được. [cười khóc] Mọi sản phẩm đã đề cử tôi đều sẽ để giá, hơn nữa sẽ gợi ý rất nhiều món phụ kiện như tất, mũ các loại ^_^ Hiện tại đang là giao mùa đông xuân nên giáo trình đầu tiên sẽ có chủ đề “Chỉ cần thay đổi một món đồ, bạn sẽ có vẻ ngoài hoàn hảo khi đông qua xuân tới.” [mặt trời]
Các độc giả bàn tán sôi nổi tỏ vẻ rất mong chờ, rất nhiều nhãn hàng cũng rất chờ mong nhãn hàng của mình có thể được Đường Chỉ sư phụ quảng cáo!
Giản Ngôn lướt weibo một lúc thì Hạ Tu bưng hành chiên từ bếp đi ra. Thấy cô còn ngồi trên sô pha chơi máy tính, anh đặt cái khay trên tay xuống, đi ra phòng khách. Giản Ngôn mặc một chiếc áo thun mỏng màu hồng nhạt cùng với váy trắng dài không quá gối, để lộ ra hai chân thon dài thẳng tắp.
Hạ Tu vốn tính gọi Giản Ngôn vào nhà bếp phụ một tay, nhưng bây giờ anh lại đột nhiên muốn làm cái khác. Mái tóc dài của Giản Ngôn lười biếng xõa trên vai, thiếu nữ trong trang phục hồng nhạt giống như một chiếc bánh ngọt ngào.
Khiến anh muốn cắn một cái.
Giản Ngôn thấy anh lại gần bèn dịch máy tính sang một bên, ngẩng đầu nhìn: “Sao vậy?”
Hạ Tu không nói gì, chỉ ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng ôm cô trên ghế sô pha. Người cô mềm mại, ôm rất thích, tay anh lướt trên làn da bóng loáng, sau đó cúi đầu hôn lên môi Giản Ngôn.
Giản Ngôn còn chưa kịp phản ứng thì đã đắm chìm trong nụ hôn của Hạ Tu. Sau khi từng cái hôn rơi xuống cổ, rốt cuộc Giản Ngôn không nhịn được hỏi: “Không ăn cơm sao anh…?”
Khóe miệng Hạ Tu nhếch lên, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Nhìn em anh cũng thấy đói.”
“…” Dưới sự vuốt ve của anh Giản Ngôn cảm thấy khó nhịn, hơi thở hổn hển, “Đang giữa trưa…” Sao tự nhiên lại thế này.
Hô hấp của anh ngày càng dồn dập, bàn tay đã nhanh nhẹn luồn vào trong lớp quần áo rộng thùng thình của Giản Ngôn: “Làm một lần thôi….”
Sau lần ở cùng Giản Ngôn làn trước, anh luôn chuẩn bị vài hộp bao cao su để đề phòng bất cứ tình huống nào.
Kết thúc màn vận động đặc sắc, Hạ Tu tròng nhanh chiếc áo rồi khom lưng hôn lên trán Giản Ngôn: “Em tắm trước nhé, để anh làm tiếp bữa trưa.”
Giản Ngôn: “…”
Cô xem đồng hồ, sắp hai giờ đến nơi rồi…
Cũng may mà tay nghề bếp núc Hạ Tu rất chuẩn, Giản Ngôn chỉ chờ nửa tiếng là có cơm ăn. Hạ Tu vừa gắp thức ăn vừa nói: “Lần trước anh có nói với em là mời dì Giang cùng mẹ ăn cơm ấy, em còn nhớ không?”
“Vâng.”
Hạ Tu đi vào phòng Hạ Cảnh Long lấy hộ khẩu, sau đó cười đi xuống lầu. Hạ Thần vẫn ngồi trong phòng khách, Hạ Tu thấy vậy liền nói: “Còn ngồi đó làm gì? Đợi lát nữa Triệu Dĩnh Phương về thấy lại đau lòng.”
Hạ Thần mím môi không nói một lúc: “Tội định từ hôn với Từ Oánh.”
Hạ Tu bất ngờ: “Vì sao?”
Hạ Thần nói: “Anh thấy tôi hợp với cô ta hả?”
Hạ Tu nhìn anh ta rồi hỏi: “Chuyện này nói với bố mẹ chưa?”
“Chưa nói…” Tuy bình thường ở nhà anh ta rất được cưng chiều nhưng nếu nói chuyện này ra, anh ta cũng có thể tưởng tượng được cảnh cha mẹ tức giận như thế nào.
Hạ Tu vỗ vai: “Chúc mừng cậu.”
Hạ Thần: “…”
Hạ Tu đi gần đến cửa thì quay lại nhìn Hạ Thần đang ngồi yên lặng trên ghế sô pha: “Nói cho cậu nghe, tốt nhất là nói ngay đi, bây giờ vết thương chưa lành, bọn họ có đánh cũng sẽ nương tay.”
Hạ Thần: “…”
Dù Hạ Tu nói chuyện với Hạ Thần hồi lâu nhưng vẫn tới cục dân chính trước Giản Ngôn. Đợi cô ở cửa, trong lòng anh lại có chút lo lắng. Khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của Giản Ngôn, anh mới cảm thấy tim mình bình thường lại.
Bởi vì hôm nay không phải là ngày gì đặc biệt nên người tới đăng ký không đông. Hai người không phải đợi quá lâu đã bắt đầu đi chụp ảnh và kiểm tra sức khỏe. Bây giờ ảnh trên giấy kết hôn có thể photoshop, chỉ cần thêm tiền và đợi lâu chút là được. Vì đẹp nên tất nhiên là Giản Ngôn tình nguyện chờ, cô hỏi ý anh: “Buổi chiều anh có bận gì không?”
Hạ Tu cười đáp: “Dù có bận thì anh cũng phải đăng ký trước, không thì… dì Giang sẽ đánh chết anh mất.”
“Haha.” Giản Ngôn nhịn không được bật cười, “Dì Giang đúng là còn hơn cả mẹ ruột của anh, còn sợ em chạy mất.”
“Thật ra anh cũng sợ, nhưng mà bây giờ em sắp trở thành người vợ được pháp luật bảo vệ của anh rồi.”
“Xem hình em đẹp không này.”
Nhận giấy kết hôn từ tay nhân viên, tâm tình Hạ Tu khá kích động. Người đang đứng cạnh bên là người anh yêu nhất, nay đã trở thành vợ hợp pháp.
Để kiếm thêm tiền, cục dân chính còn làm một mục chụp ảnh trả tiền. Tức là vợ chồng sau khi đăng ký muốn ghi lại kỉ niệm thì sẽ chụp, studio đã sửa mới nên rất đẹp.
Giản Ngôn kéo Hạ Tu đi chụp, nói cô bao, Hạ Tu dở khóc dở cười.
Nhiếp ảnh gia cầm máy ảnh đứng đối diện họ, nói: “Hai người thân mật hơn nữa nào.”
Giản Ngôn trừng mắt nhìn, kéo tay Hạ Tu, nhón chân lên, đặt một nụ hôn lên má anh.