Tình Yêu Đan Xen Thời Gian
Chương 12 :
Ngày đăng: 06:14 22/04/20
Nàng không phải là Huyễn Nhi! Nàng không phải là Huyễn Nhi mà hắn yêu thương!
Thạch Vô Kỵ hoảng hốt phát hiện ra điều này!
Sau khi trở lại Ngạo Long bảo, hắn vội vàng chạy tới Lan viện tìm kiều thê rời xa hai tháng nhưng giống như cả đời, chỉ muốn ôm nàng thật lâu, hôn nàng thật nhiều. Nhưng mà, khi nàng nhìn thấy hắn lại sợ hãi khóc lóc, rúc vào góc giường run rẩy, bộ dạng sợ hãi như vậy giống như dê con chỉ đợi làm thịt. Dùng tiếng khóc như con muỗi cầu xin hắn đừng tới gần nàng!
Đây không phải là Huyễn Nhi của hắn! Mà giống như là Huyễn Nhi mà Lãnh Cương từng miêu tả! Ông trời! Trong lúc hắn đi vắng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sau một lúc lâu, hắn cho gọi người nhà tụ tập ở Phong Vân lâu. Nói lại tình hình của Huyễn Nhi cho mọi người biết, lúc đầu Vô Ngân, Vô Giới cùng Lãnh Cương trở về đều rất kinh ngạc. Ngược lại Lãnh Tự Dương và Vô Hà lo lắng nhìn nhau.
“Lãnh thúc? Vô Hà?” Thạch Vô Kỵ nhìn về phía hai người.
Lãnh Tự Dương nói trước:
“Từ ngày đại thiếu gia xuất môn, phu nhân trở về phòng không lâu thì chợt nghe thấy một tiếng thét chói tai từ trong phòng phát ra. Chúng tôi vội vàng chạy tới thì thấy thiếu phu nhân đang nằm trên mặt đất, không lâu sau tỉnh lại thì trở thành bộ dạng như thế này. Thiếu phu nhân chỉ nhận ra mỗi mình Ngọc nương, không nhận ra những người khác. Ngọc nương nói, có lẽ là thiếu phu nhân mang thai cho nên tính tình lại biến thành bộ dáng ban đầu, sinh con xong có lẽ sẽ không sao nữa.”
“Không, không có khả năng, cái này không thể nói như vậy được.” Vô Ngân là người đầu tiên bác bỏ.
Vô Hà lo lắng nói :
“Đại tẩu luôn luôn nói, nàng không muốn trở về, trở về làm cái gì? Đại ca… bề ngoài nàng chính là tẩu tẩu, nhưng nội tâm lại không phải! Nàng không phải cùng một tẩu tẩu… Ôi, cái này nên nói như thế nào đây!” Nàng cầu trợ nhìn thấy trượng phu Lãnh Cương, Lãnh Cương cầm tay nàng.
“Nhưng nàng quả thật vẫn là đại tẩu nha, dung mạo này, diện mạo này…” Vô Giới kêu lên.
Lời của Vô Giới chạm đến phần trí nhớ nào đó của Thạch Vô Kỵ. Nhớ rõ trước kia Huyễn Nhi đã từng hỏi hắn, nói nếu nàng không phải dung mạo kia, tính khí kia, hắn còn thích nàng nữa không? Những lời ám chỉ này, hắn hoàn toàn không hiểu rõ, tuy nhiên nó lại là sự kiện mấu chốt của cả chuyện này. Rốt cuộc ý của nàng là gì đây?
“Nếu như nghĩ đến phương diện hoàn hồn, có lẽ có thể giải thích được.” Lãnh Cương chậm rãi nói.
Mọi người chấn động. Bởi vì chuyện linh dị, từ trước đến nay không được Thạch gia tin tưởng, cho dù thực sự có chuyện lạ, cũng tồn lấy tâm tính “Kính quỷ thần mà viễn chi” đi đối mặt. Nhưng mà, chuyện phát sinh trên người Huyễn Nhi rất khác thường, trên đạo lý thì toàn bộ không hiểu. Hiện giờ Lãnh Cương nhắc tới, nếu không tin là có, còn có thể như thế nào? Chỉ cần có phương pháp có thể để cho bọn họ hiểu rõ ngọn nguồn sự tình, có thể để cho Huyễn Nhi bọn họ yêu thích quay về lần nữa, cho dù phương pháp nào đều đáng giá thử một lần.
“Có ai có thể thỉnh giáo?” Thạch Vô Kỵ hỏi.
“Lên Thiên Sơn, tìm sư phụ Lã Bất Quần của ta.” Lãnh Cương nói.
Đỉnh núi Thiên Sơn, vân yên vụ hải hình thành kỳ cảnh mộng ảo, sớm tới mùa đông tuyết trắng phủ khắp núi, đặc biệt rét lạnh. (vân : mây; yên : khói; vụ : sương mù; hải : biển)
Lạnh lẽo bao trùm bên dưới, nham thạch làm thành bàn, bên cạnh bàn có ba người đang ngồi.
Một lão nhân đầu bạc mi dài, một thân áo xám vụng về, nhưng lại tiên phong đạo cốt.
Hai người còn lại là Thạch Vô Kỵ và Lãnh Cương, sắc mặt bọn họ trầm trọng nhìn vào lão nhân, muốn ở trên khuôn mặt bình tĩnh vô ba của ông nhìn ra manh mối.
“Đây là kết quả do con người nghịch thi làm ra, vốn không nên xuất hiện ở niên đại này của cúng ta, nàng là hồn phách thuộc về tương lai, ở một ngàn năm sau. Lần này trở về, chính là phù hợp luân chuyển vận hành, Thạch công tử cũng đừng có cưỡng cầu.” Lão nhân thâm trầm mở miệng, hai mắt vẫn nhắm lại.
Thạch Vô Kỵ tuyệt đối không thỏa hiệp nói:
“Ta muốn cưới thê tử kia của ta.”
“Cho dù trút hết toàn bộ của ngươi?” Lão nhân hỏi.
“Trút hết toàn bộ của ta!” Thạch Vô Kỵ kiên quyết trả lời.
Lão nhân mở mắt ra, nhìn lên không trung.
“Lệnh phu nhân còn ba năm dương thọ, ba năm sau, là một chuyển cơ. Nhớ một người là một loại động lực, ở thời điểm chuyển cơ cùng nó biến động theo, có lẽ, nàng sẽ trở lại! Trước lúc đó, ai cũng bất lực. Người của đời sau có thể hồi tưởng, người hiện thế lại không có cách nào tìm kiếm đến tương lai.”
Ba năm? Ba năm sau Huyễn Nhi vẫn không nhất định sẽ trở lại? Ngay cả một khắc hắn cũng không đợi được. Huyễn Nhi đã là toàn bộ sinh mệnh của hắn. Nữ tử không tuân thủ truyền thống, làm theo ý mình mới là người hắn chân thành yêu mến. Hiện giờ trong nhà có một nữ nhân nhút nhát, tuy rằng xinh đẹp giống nhau, tuy nhiên lại không hề có thần… Hắn yêu thương dung mạo kia, nhưng đối với chủ nhân đang chiếm đóng thân thể kia hắn lại cảm thấy sâu sắc chán ghét —— hắn sớm biết như thế, không có gì ngoài Huyễn Nhi yêu mến hắn, bất kỳ nữ nhân nào đều là dung chi tục phấn, nhìn cũng không muốn nhìn! Cho dù là một gương mặt giống nhau… Huyễn Nhi ơi… Chẳng lẽ đã định trước cuộc đời này vô duyên? Vậy tội gì lại đi một lần? Lấy đi tim của hắn lại nhẫn tâm từ biệt? Nhẫn tâm biết bao?
Đứa bé này giống Vô Kỵ, đại khái chỉ có đôi mắt là giống nàng. Huyễn Nhi dùng sức lau nước mắt đi, vì tâm tình của mình không khống chế được đổ tội cho Thạch Vô Kỵ không gả Tiểu Thanh ra ngoài.
“Huyễn Nhi!” Thạch Vô Kỵ cũng không dám hoàn toàn xác định, sợ hi vọng quá nhiều, thất vọng sẽ càng đả thương người. Chậm rãi đi đến gần nàng.
Nàng không cho hắn sắc mặt hòa nhã.
“Chàng trở về Hương viện chờ xem đi! Thiếp sẽ làm cho người đưa hưu thư qua.”
Lúc này, Thạch Vô Kỵ hoàn toàn xác định, biểu hiện trên mặt chuyển một trăm tám mươi độ, mừng rỡ ôm lấy nàng kêu lên :
“Huyễn Nhi! Thật là nàng! Thật là nàng đã trở lại! Trời ạ! Nàng khiến cho cho ta nhớ nàng đến thảm, chờ nàng càng thảm hơn!”
“Cẩn thận đứa bé! Vô Kỵ! Chúng ta chen đẩy con trai rồi đấy!” Huyễn Nhi kêu to, vội vàng nâng con trai lên cao.
Thạch Vô Kỵ ôm nàng để nàng ngồi ở trên đầu gối của mình, nhìn nàng thật sâu, thật lâu sau mới si ngốc hỏi: “Đau không?”
“Hiện tại mới hỏi? Không còn kịp rồi!” Nàng giương cằm lên, sau đó vươn một ngón tay ra chỉ vào mũi hắn nói. “Nói! Tại sao không gả Tiểu Thanh ra ngoài!”
Hắn vội nói: “Tiểu Thanh đã lập gia đình rồi, ngày hôm qua trở về thăm Lãnh thúc, nàng cũng đang có thai, mới yêu cầu muốn ôm Duệ nhi một lát.”
“Duệ nhi?” Nàng nâng mắt nhìn con trai.
“Thạch Định Duệ. Lát nữa phải đến xin lỗi Tiểu Thanh đấy, biết không?” Hắn không buông lỏng dặn dò.
Cái này cũng thật là mất mặt! Lúc ấy nhiều người đều ở đó, há lại không cười chết!
“Thiếp biết rồi.” Nàng cúi đầu.
“Còn gì nữa không?” Hắn lại hỏi, nâng cằm nàng lên.
Huyễn Nhi chu môi, có chút ăn quịt.
“Cái gì?”
“Ta không ngại nàng ăn giấm, nhưng tùy tiện oan uổng cho ta thì không được, nàng thiếu ta một lời xin lỗi! Vật nhỏ nàng không có lương tâm, giày vò ta sáu tháng không thành hình người, thế nhưng còn dám lên án ta bất trung! Thậm chí ngay cả thân thể Tô Huyễn Nhi ta cũng không có chạm qua!” Hắn nói xong, có không hiểu và bỏ qua.
Nàng kéo đầu của hắn xuống hôn lên môi hắn, nói lên ly biệt và nhớ nhung! Nàng muốn nói cho hắn biết, sự nhớ nhung của nàng cũng không kém hắn là bao, còn muốn nói cho hắn biết, nàng yêu hắn như thế nào…
Sau khi hai người gắn bó nói ra chuyện ly biệt, vốn giống như cả đời cũng nói không xong, đến cuối cùng vẫn là tiếng khóc kháng nghị của con trai đòi nương bú sửa mới tạm dừng.
“Nói như vậy, Bát Quái Thạch đã giúp chúng ta.” Thạch Vô Kỵ vừa thưởng thức Bát Quái Thạch trước ngực nàng, vừa nhìn vẻ mặt nhi tử dùng sức bú sữa, vô cùng đáng yêu.
“Đúng vậy! Nó nhất định sẽ thế thế đại đại thủ hộ con cháu Thạch gia chúng ta,” Huyễn Nhi nhìn trượng thâm thanh nói lên (sâu sắc rõ ràng). Mắt giằng co ngắm nhìn hồi lâu dường như cả đời cũng không nhìn đủ, môi của hắn lại hôn lên môi nàng…
Âm thanh gõ cửa phá tan không khí mỹ cảnh tốt đẹp, truyền đến tiếng gọi to của Vô Giới.
“Đại ca, đại tẩu, nên ra rồi! Mọi người ai nấy đều rất muốn gặp đại tẩu đấy!”
“Không để ý tới đệ ấy được không?” Trên mặt Huyễn Nhi tràn đầy trông chờ. Tốt nhất là đừng đi ra, nếu biết nàng đến từ tương lai, như vậy bọn họ nhất định sẽ yêu cầu nàng kể một ít chuyện về tương lai ba ngày ba đêm cũng kể không xong, rất phiền toái.
Thạch Vô Kỵ ôm con trai, để cho nàng sửa sang lại quần áo sau đó nâng nàng dậy.
“Đi thôi, ta cũng muốn biết. Một lần nói cho xong miễn cho sau này nàng tốn nước miếng kể lại nhiều lần.”
Huyễn Nhi không cam không nguyện mặc cho trượng phu kéo đi ra ngoài.