Tình Yêu Đan Xen Thời Gian

Chương 13 : Vĩ thanh

Ngày đăng: 06:14 22/04/20


.



“Thiếp mặc kệ, thiếp mặc kệ! Chàng đã nói dạy thiếp cưỡi ngựa rồi mà!”



.



Trong nông trường cỏ lớn nhất của Thạch gia, một thiếu phụ xinh đẹp tuyệt trần, ở trong chuồng ngựa không nghe lời kêu lên. Một đôi tay nhỏ bé bạch ngọc nắm chặt dây thừng, dắt theo một con ngựa mẹ toàn thân tuyết trắng.



.



“Huyễn Nhi, ngoan, đừng có không nói lý lẽ như thế!” Nam nhân cao lớn anh tuấn khôi ngô ở một bên tận tình khuyên bảo kiều thê.



.



Hóa ra thiếu phụ này chính là Tô Huyễn Nhi đấy! Thạch Vô Kỵ cưng chiều thê tử quả thực hết cách với nàng.



.



May mắn, một tiểu nam hài xinh đẹp khoảng ba, bốn tuổi đúng lúc xuất hiện, to giọng trực tiếp kêu lên:



.



“Muội muội tỉnh lại rồi, đã đói bụng! Nương mau lên!” Nói xong liền muốn kéo Huyễn Nhi đi. Huyễn Nhi đành phải đồng ý với con trai, để trượng phu dắt đi ra ngoài.



.



Ban đầu Thạch Vô Kỵ muốn dẫn thê tử nhi nữ (con trai + con gái) cùng nhau đến nông trường cỏ nghỉ ngơi, toàn bộ việc công giao cho Vô Ngân, Vô Giới, cùng phu thê Lãnh Cương, Lãnh Tự Dương và Ngọc nương để tới đây sống cuộc sống nhàn nhã nửa tháng. Hơn nữa Huyễn Nhi muốn học cưỡi ngựa, nhân cơ hội này có thể dạy nàng. Nhưng kế hoạch liền bị phá hư khi Lãnh Cương vừa vặn chẩn ra thê tử đã có thai. Sau khi Huyễn Nhi sinh xong cứ sáu tháng lại kiểm tra thân thể một lần, không ngờ lại chẩn ra nàng lại có thai một tháng, làm hại chuyến này của Huyễn Nhi không thành, hi vọng tan vỡ, vô cùng không cam lòng.



.



“Đều là tại chàng! Không để cho chàng chạm vào người thiếp nữa!” Nàng đấm nhẹ lồng ngực của trượng phu.



.



Thạch Vô Kỵ tà khí cười một tiếng.



.



“Ta sẽ bồi thường của nàng, nhưng muốn ta không chạm vào nàng khó mà làm được đấy.”



.



Chọc cho khuôn mặt của Huyễn Nhi đỏ lên, Thạch Vô Kỵ hiện tại đã nói chuyện không còn kiêng kỵ gì nữa, lời nói trắng trợn so với nàng còn trắng hơn.



.



“Chàng nói, chàng phải bồi thường thiếp như thế nào?” Nàng xảo quyệt hỏi.



.




.



Con lại trở về cổ đại, trở lại bên người nam nhân con yêu. Thời không di chuyển lần này, mang con về cổ đại.



.



Con nghĩ, nếu trời cao chịu hỗ trợ, phong thư này sẽ rơi vào trong tay mẹ.



.



Con muốn nói với mẹ chính là: đừng bi thương, mẹ à. Con không chết, hơn nữa sống rất hạnh phúc. Hiện nay con đã có một nam một nữ, trong bụng còn có một bảo bối khác chưa hình thành.



.



Trượng phu của con vô cùng yêu con, có thể có một trượng phu yêu con như vậy làm bạn, ở niên đại khác nhau, đã không là vấn đề.



.



Người đã nói, lấy niên đại mà nói, con đã qua đời; nhưng lấy thời không mà nói, chúng ta cùng nhau sống, sống ở nơi khác nhau, giống như Đài Loan, Mĩ hai trái đất ngăn cách.



.



Cám ơn mẹ, mẹ, cám ơn mẹ vì con mà làm tất cả.



.



Liễu Liễu không thể tận hiếu.



.



Huyễn Nhi kính thượng



.



Đáy hộp có một khối lụa trắng, vải trắng gấp lại chỉnh tề. Chu Lệ Dung cầm lấy mở ra, bên trong vẽ bốn người có tướng mạo trông rất sống động.



.



Thiếu phụ cung trang đẹp tuyệt xuất phàm kia là Liễu Liễu! Chu Lệ Dung liếc mắt một cái liền nhìn ra, chỉ có Liễu Liễu mới có một đôi mắt linh hoạt như vậy. Ôm Liễu Liễu là một nam tử cổ đại tuấn tú, nhìn qua liền biết vô cùng xuất sắc bất phàm. Đứng trước đôi phu thê là hai hài tử xinh xắn, một nam một nữ, bộ dạng cực kỳ giống nhau với đôi phu thê. Trên mặt mỗi người tràn đầy tươi cười, đúng vậy, con bé thật sự sống rất tốt!



.



Chu Lệ Dung ôm vải vẽ tranh sơn dầu cùng thư toàn bộ vào trong ngực, trên mặt chảy nước mắt.



.



Bà biết, từ nay về sau, bà sẽ không tiếp tục vì con gái mà rơi một giọt nước mắt thương tâm ——