Tình Yêu Đau Dạ Dày

Chương 17 : Lửa tắt, ta đốt lại lần nữa

Ngày đăng: 21:50 19/04/20


Tiêu Phàm cười lắc đầu, “Không đâu, đã sớm biết không thể được rồi.”



Vậy là tốt rồi, Vệ Đằng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục hỏi, “Vậy anh định thế nào?”



“Lần này rất nghiêm trọng, chuyện bọn họ đã bị gia đình phát hiện, tôi giúp Diệp Kính Văn làm thủ tục tạm nghỉ học trước, lại xem tình huống thế nào rồi mới giúp được.”



Anh thật đúng là lão mụ tử, rõ ràng đã đủ khó chịu rồi, lại còn phải thay bọn họ lo nghĩ, nếu anh xấu xa một chút, hẳn là đã thừa cơ đạp thêm một cước rồi, lại tạo thêm chút hiểu lầm, triệt để móc cả góc tường xuống mới phải, nhưng cái gì anh cũng không làm, ngược lại còn không oán không hối giúp họ lo liệu những việc vụn vặt này.



Tiêu Phàm, tình cảm của anh đối với Lâm Vi thực sự sâu đến mức “chỉ cần hắn hạnh phúc, tôi làm việc gì cũng cam” hay sao?



Có phải không?



Vệ Đằng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh giá, mùa hè nóng bức nhưng trong lòng giống như bị nhồi vào một khối băng, đem tất cả nhiệt tình của hắn đều hóa băng.



“A vậy, tôi về trước, tối nay còn có rất nhiều bài tập phải làm.”



“Ừm, đi đường cẩn thận”



Nhìn Vệ Đằng rời khỏi phòng mình cứ như bỏ trốn, Tiêu Phàm nhè nhẹ thở dài.



Có đoán sai không? Cậu tìm mọi cách tiếp cận tôi là vì động lòng rồi hay là sự nhiệt tình đơn thuần.



Mặc kệ thế nào, nói cho cậu những điều này, chỉ muốn khiến cậu nhân lúc còn chưa bị lún quá sâu, nhanh chóng an toàn trở ra.



Tôi từng nếm qua tư vị thích nhưng không chiếm được, không muốn để cậu cũng thưởng thức, dù sao, cậu cũng thực sự là người bạn chân chính đầu tiên của tôi.



Không nên để cậu tiếp xúc những điều này, cậu cũng không tiếp nhận nổi.



Vệ Đằng điên cuồng mà chạy trên đường, lúc đến ký túc đã mồ hôi như mưa thở hồng hộc.



Vào phòng lại bắt đầu điên cuồng uống nước.



Đến lúc Chu Ngư đang chơi game trên vi tính quay đầu nhìn hắn, tò mò hỏi, “Cậu phát chứng động kinh à?”



Vệ Đằng cười nói, “Không. Thỉnh thoảng cơ bắp đau nhức thôi.”



Thật ra hiểu rõ rằng đau nhức là vị trí nơi trái tim kia, co rút lại co rút.



“Vậy là tốt, đúng rồi, vừa nãy có cô gái tên Ngưu San San gọi điện tìm cậu” Chu Ngư vẻ mặt cười nham hiểm, “Có phải có tình huống gì đó?”




Ngày kế, Vệ Đằng gặp Tiêu Phàm một thân áo T-shirt trắng ở dưới lầu ký túc xá, mỉm cười qua chào.



“Cuối cùng anh cũng cởi bỏ áo sơ mi rồi à?” sau khi nói xong lại cảm thấy câu này hơi lưu manh, vội vàng cúi đầu câm miệng.



“Dù sao cũng không thể mặc áo sơ mi quanh năm suốt tháng được mà nhà máy cũng không cho tôi tiền hoa hồng.”



Tiêu Phàm cười nói, tâm tình có vẻ khá tốt. Vệ Đằng ừ một tiếng, liền đi trước dẫn đường.



Hai người một trước một sau cùng lên xe bus, tìm vị trí ngồi cùng nhau.



Không lâu sau, Vệ Đằng cảm giác thấy có ánh mắt nữ sinh lởn vởn quanh Tiêu Phàm, quay đầu nhìn mới phát hiện, Tiêu Phàm vẫn luôn lạnh lùng đang nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, nhếch miệng cười nhàn nhạt. Quả thực là đẹp trai cực kỳ.



Thình thịch thình thịch, tim Vệ Đằng lại bắt đầu tăng tốc, hung dữ lườm cô gái nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, cô gái kia bị dọa nhảy dựng lên, thu lại ánh mắt cúi đầu chơi di động.



Hình như Tiêu Phàm phát hiện được có gì không đúng lắm, quay đầu lại, vẻ nghi hoặc nhìn Vệ Đằng.



“Sao vậy?”



“Không có gì, hì hì, anh cứ tiếp tục đi.”



Tiêu Phàm cười nhẹ nhàng, tiếp tục nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.



Trên kính cửa sổ, vẻ mặt nhe nanh nhếch miệng của Vệ Đằng phản chiếu đến nhất thanh nhị sở [rõ ràng rành mạch].



Khóe môi Tiêu Phàm lại nhẹ nhàng giương lên, Vệ Đằng đáng thương, cậu cho rằng tôi đang thực sự ngắm phong cảnh sao, thực sự rất muốn nói cho cậu hay, tôi là đang nhìn cậu.



Biểu tình muôn màu muôn vẻ đó, gương mặt nhăn nhó, thực sự là… rất thú vị.



Đến khu vui chơi, vì ít người, Vệ Đằng mua được vé rất nhanh, nhưng không ngờ rằng lại thấy một bóng dáng quen thuộc ngay cổng vào, vội vã muốn trốn, chưa nói gì đối phương đã sớm phát hiện ra hắn, còn tươi cười chạy đến.



“Anh! Em nói mấy hôm trước anh hỏi giá vé khu vui chơi làm gì chứ, hóa ra anh cũng đến chơi à?”



“Khụ, đúng vậy, thấy chán mà.” Vệ Đằng cảm thấy có chút xấu hổ, đi chơi cùng Tiêu Phàm bị em gái bắt gặp, giống như yêu đương vụng trộm bị bắt quả tang vậy.



“Khéo thật, hôm nay bọn em đi chơi xuân, cả lớp em đều đến, Tiêu Tinh cũng trốn học đến đây luôn, anh thật biết lựa ngày, thứ tư là ngày ít người đến nhất, cũng không cần xếp hàng.”



Vệ Đằng đảo mắt, đúng vậy, mình thật là quá biết chọn ngày, mặt trời đủ ác liệt rồi, kết quả còn có nhiều bóng đèn như vậy, một người không đủ, còn đến cả lớp.