Tình Yêu Đau Dạ Dày
Chương 18 : Giây phút cùng nhau gào thét
Ngày đăng: 21:50 19/04/20
Tuy trong lòng Vệ Đằng khó chịu, nhưng bên ngoài giả vờ như không quan tâm, niềm nở chào hỏi cùng bạn bè em gái.
Sau một lát, Vệ Đằng mượn cớ bị tiêu chảy bỏ chạy, ngược lại Tiêu Phàm cũng thức thời, theo Vệ Đằng chạy vào toilet.
Tuy rằng cậu Vệ Đằng này rất ồn ào, nhưng một người ồn ào, dù sao so với một đám chim sẻ ríu ra ríu rít cũng tốt hơn.
Hai người gặp nhau ở cửa toilet, Vệ Đằng hì hì bật cười, vuốt mũi nói, “Đám người em gái tôi khá nhiều, hơi ồn nhỉ.”
“Đúng vậy.”
“Đừng quan tâm bọn họ, chúng ta đi chơi của chúng ta thôi.” Vệ Đằng nói xong lại cảm thấy cái miệng mình thực không ngăn kịp, cứ nghĩ sao nói vậy, không dùng não sàng lọc một chút.
“Ừm.” Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu, đi ra sau hướng ngược lại Vệ Đằng.
Vệ Đằng lại có chút ngượng, dù sao cũng cảm thấy hai người thế này giống như yêu đương vụng trộm, đứng tại chỗ nhìn quanh một chút, xác định không có bóng đèn cùng đến mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tiêu Phàm, anh muốn chơi gì? Tàu lượn siêu tốc, nhện phi thiên, ai? Bên kia còn có nhà ma kinh dị nữa.”
“Gì cũng được.”
“Đi nhà ma thì sao? Gần đây nhất. Anh không sợ chứ? Bình thường tôi hay xem phim ma, lá gan rất lớn.”
“Ừm.” Tiêu Phàm cau mày, đối với mấy thứ thần thần quỷ quỷ gì đó y không có cảm giác, trái lại, hồi trước lúc xem phim kinh dị, cảm thấy tiếng hét của bạn cùng phòng còn chấn động đáng sợ hơn cả trong phim.
Kết quả, người vừa bảo không sợ ma, lá gan rất lớn, vừa vào nhà ma đã bắt đầu kêu quỷ.
“Phi, con mắt xanh kia thật quá mức khủng bố, buồn nôn a!” La hét một tiếng lại tiện tay nắm tay áo Tiêu Phàm.
“A, sao đột nhiên nổi ánh sáng đỏ!” Lại bắt lấy vạt áo Tiêu Phàm.
Dọc đường nơm nớp lo sợ đi qua, Tiêu Phàm chịu đựng Vệ Đằng thường xuyên tuôn ra tiếng la hét, còn có tiếng khóc của ma nữ, ngoài các loại âm thanh thảm thiết, cộng hưởng tiếng kim loại loảng xoảng, tiếng cười làm người ta sởn gai óc, ngoài ra còn có ánh sáng lục vụt sáng vụt tắt, thực sự rất giống âm tàu địa phủ.
Tiêu Phàm một chút cũng không sợ, chỉ cảm thấy phiền nhiễu.
Kia rõ ràng là ghi âm sẵn, tiếng khóc ma nữ lại càng giả tạo, ánh sáng lục bên cạnh, hình như bóng đèn bị hỏng rồi, cả buổi trời cũng sáng không nổi.
Thực là buồn cười.
Trên đường Vệ Đằng luôn túm lấy Tiêu Phàm, lảo đảo ra tới cửa. Song, hình như người thiết kế rất biết cách làm sao khiến du khách lưu lại ấn tượng khắc sâu, cuối cùng còn không quên tặng cho một trận kích thích lớn nhất.
“Khi còn bé, tôi rất ít khi ra ngoài chơi.” Đột nhiên lên tiếng khiến Vệ Đằng bị dọa nhảy dựng.
“A? Vậy à, ha ha.” Tim Vệ Đằng lại đập nhanh thêm một chút, y sẽ kể chuyện lúc bé cho mình à? Đây có phải chứng minh y tin tưởng mình hơn rồi?
“Ba mẹ tôi đều vội lo công việc, rất ít khi quan tâm đến gia đình.” Tiêu Phàm quay đầu nhìn về hướng Vệ Đằng, đột nhiên cười nhẹ, “Lúc còn bé nhất định cậu rất nghịch ngợm nhỉ, cả ngày đùa giỡn trên đất?”
“…”
Há hốc mồm, đây là, anh ta đang trêu chọc mình sao?
Đúng vậy, khi còn bé tôi ngụp lặn trong bùn mà lớn, không giống các vị tiểu thiếu gia như các người, cả ngày đàn piano, học lễ nghi, vẽ tranh, học thư pháp, làm cho trẻ con mà giống như người lớn, người lớn lại giống như ông già.
“Tôi rất nghịch ngợm, hì hì, trèo cây, nhổ cỏ, đắp bùn, ba mẹ tôi đều không quản nổi nên đưa đến nhà bà nội kiềm kẹp, bà nội cũng không chịu nổi nên lại đưa tôi đi nhà trẻ.”
“Tôi ở nhà trẻ suốt 3 năm, hì hì, các giáo viên dạy tôi đều kéo nhau mắc bệnh đau dạ dày theo tôi.”
Vệ Đằng càng nói càng hưng phấn, hắn khi còn bé, nhưng là loại sinh vật tương tự ma vương, mặc dù bọn con trai xung quanh đều xưng tụng hắn là lão đại, nhưng bọn con gái thấy hắn ném bùn, luôn mắng lưu manh bại hoại.
Đến tận bây giờ, duyên phận với con gái của Vệ Đằng cũng không tốt lắm, ngoại trừ loại hình đại tỷ như Ngưu San San, con gái mà hơi dịu dàng một chút cũng không để ý đến hắn.
Yên lặng nghe xong những chuyện thú vị khi Vệ Đằng còn bé, Tiêu Phàm cười khẽ chốt lại, “Thật không phải người cùng thế giới.”
Vệ Đằng nhìn nụ cười có chút cô đơn của y, điều kiện kinh tế nhà Tiêu Phàm rất tốt, đáng tiếc điều kiện tinh thần lại quá kém, cha mẹ chỉ lo làm ăn, mặc kệ con trai, khiến Tiêu Phàm tạo thành bóng ma tâm lý, không thích tiếp cận với người khác. Hắn lúc bé nhất định là không có đồng bọn, nhất định không biết cách nhảy sạp, làm sao bắn ná, làm sao xếp khối gỗ, làm sao trèo cây. Những vui vẻ vốn thuộc về tuổi thơ, chưa từng đến chiếu cố Tiêu Phàm.
Người giống như Tiêu Phàm, hẳn là càng cần được quan tâm, cũng càng đáng giá mình một lòng một dạ quan tâm y.
Vệ Đằng âm thầm hạ quyết tâm, Lâm Vi không cần Tiêu Phàm, đó là tổn thất của hắn, dù sao Tiêu Phàm còn có mình, mình mới không thèm buông tha cái tên bề ngoài lạnh lùng, nhưng trong lòng lại khao khát được quan tâm này.
Vệ Đằng chỉ lo tâm tình dâng trào, nhưng lại không ngờ đến câu nói đó của Tiêu Phàm còn có loại ý nghĩa khác.
Không phải người cùng thế giới, chênh lệch quá lớn, không thể ở bên nhau.
Nhìn khuôn mặt tươi cười đến sáng rực của Vệ Đằng, Tiêu Phàm chỉ có thể thở dài.
Đã nói quá rõ ràng, sợ tổn thương đến cậu, nói bóng gió một chút, khéo léo một chút, sao cậu lại không hiểu chứ?
Trong đầu cũng tắc bùn rồi sao?