Tình Yêu Đau Dạ Dày

Chương 47 : Vệ Đằng bùng nổ

Ngày đăng: 21:51 19/04/20


Vệ Đằng ăn cơm tối xong trở về ký túc xá, nhận được tin nhắn của Tiêu Phàm.



“Ăn tối xong rồi à?”



“Ừm, các anh trò chuyện xong rồi sao?”



“Phải, nói rõ với cậu ta rồi, em có thể yên tâm.”



Vệ Đằng cất di động, thở ra một hơi thật dài, nói thật, vừa nãy vẫn lo lắng Diệp Kính Văn sẽ cướp Tiêu Phàm đi, may là hai người bọn họ không quá trớn.



Mấy ngày tiếp theo, Vệ Đằng cũng không gặp mặt Tiêu Phàm, dường như hắn rất bận, Vệ Đằng vốn muốn thương lượng với hắn chuyện về trường và bảo nghiên, cũng không tìm được thời cơ thích hợp.



20 tháng 9, Vệ Đằng gọi điện cho Tiêu Phàm mời hắn ra ăn cơm, bị hắn lấy cớ có việc từ chối.



Trước khi cúp điện thoại, mơ hồ nghe có tiếng Diệp Kính Văn bên kia đầu dây.



Trong lòng Vệ Đằng rất không thoải mái, nhưng cũng không tìm được lý do gì để trách hắn, nếu hắn đã nói bọn họ là bạn, mình lại chất vấn quan hệ bọn họ nữa thì có vẻ bản thân bụng dạ nhỏ nhen.



Nhưng mà, thích Tiêu Phàm như vậy dĩ nhiên sẽ có ý muốn độc chiếm, dĩ nhiên hy vọng địa vị mình trong lòng hắn mới là nặng nhất.



Còn bây giờ, thời gian Tiêu Phàm dành cho Diệp Kính Văn phải chăng là quá nhiều? Cả ngày ăn cơm với hắn, thậm chí cùng đi tự học…



Các người một kẻ học y một tên học luật, có đến mức tự học cũng dính với nhau không?



Vệ Đằng ghen mãi rồi thành quen, cũng không chủ động đi tìm Tiêu Phàm, mà điều khiến hắn càng buồn bực là Tiêu Phàm đến bây giờ cũng chưa chủ động tìm hắn.



Ngày 25 là sinh nhật Vệ Đằng, vốn định nói với Tiêu Phàm, nhưng đột nhiên nghĩ, nói ngày sinh nhật mình, chẳng phải ẩn ý là muốn đòi quà sao?



Dù sao, từ lúc lên đại học đến nay cũng không mừng sinh nhật gì, trước kia đi uống rượu cùng bọn Chu Vũ nhưng giờ cũng không có tâm tư đó.



Song không nghĩ tới, Vệ Nam lại tổ chức sinh nhật cho anh hai.



Mời Tiêu Tinh, Chu Ngư, lại thêm hai anh em, cũng đặt trước 5 chỗ ngồi.



“A, anh em không đến sao? Em nhắn tin cho anh ấy nha…” Tiêu Tinh vô tâm thăm hỏi, đâm thẳng vào chỗ đau của Vệ Đằng, ngoài mặt lại tỏ vẻ như không có chuyện gì: “Chắc anh ấy có chuyện gì đó bận thôi, đừng để ý anh ấy, chúng ta ăn trước.”



Nhận ra vẻ mặt Vệ Đằng có gì đó không đúng, Tiêu Tinh liền ngậm miệng lại.



Vệ Đằng bề ngoài cười đùa vui vẻ, hào phóng cắt, chia bánh ga tô, gọi thức ăn, gắp thức ăn cho mọi người, ăn được nửa bụng lại bắt đầu uống bia.



Vừa uống vừa nghĩ đến lần trước cùng đi uống với Tiêu Phàm, 12h sáng, Tiêu Phàm gọi điện đến Mỹ chúc mừng sinh nhật Diệp Kính Văn.



Sinh nhật Diệp Kính Văn anh nhớ rõ như vậy, đích thân cắt bánh ga tô cho người ta, canh đúng giờ gọi đến chúc mừng người ta, sinh nhật của tôi, anh biết nhưng không thèm tới?



Ý nghĩ như vậy xuất hiện trong đầu càng lúc càng lớn, hơi giấm của Vệ Đằng ngưng tụ biến thành giận dữ, hóa bi phẫn thành sức ăn, bia một chai lại một chai, uống đến trời đất mù mịt.



Trong lòng lại bắt đầu đau khổ.



Tiêu Phàm, không phải tôi bụng dạ nhỏ nhen, tôi cũng không dám mơ trong lòng anh chỉ có mình tôi, không dám mơ anh có thể thu dọn sạch sẽ hình ảnh của Diệp Kính Văn và Lâm Vi ở lòng anh trong thời gian ngắn như vậy.



Tôi chỉ hy vọng anh có thể quan tâm tôi hơn một chút, nhiều hơn Diệp Kính Văn một chút, một chút xíu thôi cũng được rồi…



Nhưng anh chẳng quan tâm tôi chút nào, sinh nhật không nói, ngay cả chuyện tôi là trao đổi sinh, anh cũng chẳng biết nữa, đúng không? Anh luôn miệng nói yêu tôi, nhưng đến giờ anh cũng chưa từng nghĩ đến dung nhập vào cuộc sống của tôi, chưa từng nghĩ đến tương lai của chúng ta đúng không?



Nếu ngày nào đó tôi đột nhiên biến mất, anh cũng chẳng biết đến nơi nào tìm tôi nhỉ.



Nghĩ tới nghĩ lui, Vệ Đằng liền nở nụ cười, vừa cười vừa uống rượu, càng về sau, bao tử càng sôi trào, nôn đến mặt mũi trắng bệch, bị Vệ Nam và Chu Ngư đỡ về ký túc xá.



Thân thể rất khó chịu, trong bụng phiên giang đảo hải, Vệ Đằng lại kiên trì không ngủ, tay nắm di động không chịu buông.



Lúc 12h, tiếng chuông bên ngoài vang lên, bấy giờ Vệ Đằng mới nhắm mắt lại.



Lời chúc mừng sinh nhật mong muốn nhất, cuối cùng, vẫn không đợi được.
Chống giường đứng lên, theo động tác, hậu huyệt chảy xuống chất lỏng ấm áp, Tiêu Phàm cũng không để ý đến, chống vách tường, từng bước một đi tới phòng vệ sinh, xé khăn giấy lau lau, vết máu khiến người nhìn kinh hoảng, làm hắn nhíu mày.



Vứt khăn giấy vào giỏ rác, chịu đựng khó chịu mở vòi sen, tắm rửa những dơ bẩn trên người, hít sâu vài hơi, lúc này mới về phòng ngủ, lật Vệ Đằng lại, thay ra giường bừa bộn nhuộm máu tươi.



Sau khi lên giường, nhẹ nhàng ôm lấy Vệ Đằng vào lòng, hôn trán hắn.



Phía sau là cơn đau thấu xương, Tiêu Phàm cắn chặt hàm răng, trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nghiêng người ngủ mới cảm thấy đỡ đau hơn một chút.



Diệp Kính Văn nói không sai, vì người yêu, chúng ta đều nguyện ý từ bỏ phần kiêu ngạo duy nhất muốn bảo vệ kia đi.



Nhưng người chúng ta yêu nhất, đến giờ cũng không hiểu.



Vệ Đằng bị một trận chuông điện thoại lay tỉnh, lúc tỉnh lại đã là xế chiều, ánh mặt trời chói mắt len vào cửa sổ, chiếu trên sàn nhà.



Quay đầu nhìn lại, Tiêu Phàm còn đang chìm trong giấc ngủ say, chân mày nhíu chặt, có vẻ rất đau đớn.



Vệ Đằng có chút chột dạ, vội vàng nhận điện thoại chạy ra ngoài, cố ý giảm thấp thanh âm, “A, thủ tục phải làm bây giờ ạ? Vâng, đã biết, cảm ơn cô.”



Là giáo vụ gọi điện tới.



Vệ Đằng nhẹ nhàng đến bên cạnh Tiêu Phàm, cúi người hôn môi hắn, nhớ đến điên cuồng mới vừa rồi, bên tai lại nóng bừng lên.



Nhìn hắn ngủ, không đành lòng quấy rầy, chỉ có thể tìm quần áo mặc vào trước, chạy đến phòng giáo vụ làm thủ tục.



Phòng đào tạo, quản lý ký túc xá, bên công tác hậu cần, y tế, tài vụ mỗi bên có 1 người, ký tên đóng dấu, sau khi lặp đi lặp lại xong thì cũng đến lúc ăn cơm tối.



Vệ Đằng vội vàng chạy về chỗ Tiêu Phàm, vừa vào cửa, hướng đến nhà vệ sinh trước.



Sau khi đi vệ sinh, vô tình nhìn thấy vệt máu lớn bên cạnh giỏ rác.



Trái tim Vệ Đằng nhói lên, chút bất an của buổi trưa quả nhiên đã được chứng thực.



Làm hắn bị thương rồi?



MD, thật là đáng chết!



Vệ Đằng vội vàng xoay người đi vào phòng ngủ, nhưng không thấy tung tích Tiêu Phàm đâu, đến phòng khách, nhìn thấy thân ảnh bận rộn của Tiêu Phàm trong bếp.



“Anh còn tưởng em không dám trở lại nữa chứ.” Sau khi Tiêu Phàm nhìn thấy Vệ Đằng, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên, mỉm cười, thêm nước vào nồi, “Xem TV đi, thức ăn sắp xong rồi.”



Vệ Đằng bỗng dưng cảm thấy rất khó chịu, cất bước tiến lên, từ phía sau ôm lấy Tiêu Phàm, đem mặt dán vào trên lưng hắn.



“Xin lỗi. . .”



Nghe được giọng nói buồn buồn truyền đến từ phía sau, Tiêu Phàm khe khẽ thở dài, “Được rồi, không có việc gì cả.”



“Vết thương của anh có nghiêm trọng không? Để em xem thử, đúng rồi, thuốc để đâu, để em bôi cho anh!” Bộ dáng lo lắng hốt hoảng của Vệ Đằng khiến đáy lòng Tiêu Phàm cũng mềm mại lên.



“Không nghiêm trọng, anh đã xử lý qua rồi, không sao đâu.”



“Để em xem thử…”



“Có cái gì hay mà nhìn chứ.” Tiêu Phàm quay đầu chỗ khác không thèm để ý, múc món ăn trong nồi ra ngoài, đưa cho Vệ Đằng: “Cầm đi, chuẩn bị ăn cơm.”



Vệ Đằng vừa bưng món ăn vào phòng khách vừa quay đầu nhìn lại, mỗi lần quay đầu nhìn đều thấy Tiêu Phàm tươi cười.



Nhưng không biết rằng, ở nơi hắn không nhìn thấy, một tay Tiêu Phàm bám trên quầy, ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay.



Phía sau từng trận đau nhức như khoan vào tim, khiến lưng hắn cũng xuất ra mồ hôi lạnh.



Cũng không biết rằng, khi Tiêu Phàm nằm trên giường tự bôi thuốc, đã chịu đựng biết bao đau đớn cùng xót xa trong lòng.