Tình Yêu Đau Dạ Dày
Chương 48 : Một trận tranh cãi, đánh vỡ tâm ai
Ngày đăng: 21:51 19/04/20
Mấy ngày kế tiếp, Vệ Đằng vừa có thời gian rãnh rỗi thì sẽ lập tức đến thăm Tiêu Phàm, mang theo đủ loại trái cây, giống như đi thăm người bệnh vậy.
Tiêu Phàm chỉ cảm thấy cậu nhóc này quả thật là khờ dại, mấy ngày nay chăm sóc mình cứ như hầu hạ hoàng đế, muốn đi vệ sinh cũng chạy tới đỡ.
Thương thế trên người Tiêu Phàm dần dần khá hơn, Vệ Đằng vẫn lòng dạ không yên như cũ.
Thật ra thì trong lòng Vệ Đằng cũng biết chắc, Tiêu Phàm dù có lại điên cuồng cũng sẽ không để hắn bị thương, chứ nói gì là ra máu… Còn mình, hôm đó vốn dĩ là bị Diệp Kính Văn chọc giận, lại thêm vọng động lỗ mãng, thuốc bôi trơn đều không dùng, cũng không kiên nhẫn làm foreplay như Tiêu Phàm, cứ vậy mà trực tiếp tiến vào, không làm rách hậu môn cũng là ông trời nể mặt nha…
Trong lòng tràn đầy áy náy, dĩ nhiên đối với Tiêu Phàm muốn gì được đó.
Cuộc sống có vẻ bình tĩnh trôi qua được vài ngày, thời gian Vệ Đằng về trường cũng càng lúc càng gần.
Vệ Đằng vốn dĩ muốn thương lượng với hắn một chút, xem thử hai người tốt nghiệp rồi đi làm hay là cùng nhau tiếp tục học.
Cân nhắc đã lâu, đến tháng 9, bắt tay vào chuẩn bị chuyện về trường, vừa suy nghĩ xem làm sao mở miệng nói chuyện về trường với hắn.
Chẳng ngờ rằng, trong một buổi trưa đang chìm trong mộng đẹp, đột nhiên bị điện thoại đánh thức.
“Anh hai, anh mau đến đây đi, phía thư viện ấy, Tiêu Phàm và Diệp Kính Văn đang đánh nhau, nhanh lên chút nha…”
Vệ Nam nói giọng rất thấp, Vệ Đằng nghe được run rẩy ném điện thoại sang một bên.
Giống như tiếng sét giữa trời quang, Vệ Đằng chỉ cảm thấy như nghe một tiếng nổ lớn oanh động. Đánh nhau? Bọn họ vì sao phải đánh nhau? Tiêu Phàm có bị thương không?
Vấn đề trong đầu liên tiếp va chạm nhau, Vệ Đằng vội vàng xoay người xuống giường, giống như phát điên mà chạy đến thư viện.
Mặt trời chói chang treo trên đỉnh đầu, chiếu đến mặt đất như cũng đang bốc hơi nóng.
Con đường trong trường đó tương đối vắng vẻ, bình thường rất ít người đến đây, hôm nay lại vừa đúng là cuối tuần, lại càng vắng lặng.
Vệ Đằng dọc theo con đường, lấy tốc độ như đang thi chạy 100m chạy như điên đến, mồ hôi nóng chảy từng giọt từng giọt xuống cũng bất chấp.
Lúc chạy đến nơi, chỉ thấy Tiêu Phàm đứng một bên, Diệp Kính Văn nằm trên mặt đất, Vệ Nam và Tiêu Tinh gấp đến độ muốn giơ chân.
“Đừng để tớ cho rằng, từng thích cậu là một loại sỉ nhục!” Tiếng thét của Tiêu Phàm lớn đến độ như muốn xé toạt màng nhĩ.
Vệ Đằng ngẩn người, bước chân vốn muốn tiến tới lại rụt lui trở về. Nghe được câu nói kia của hắn, mồ hôi nóng trên trán như đột nhiên bị kết băng.
Sắc mặt Tiêu Phàm rất khó xem, tay siết thật chặt.
Diệp Kính Văn lấy tay lau máu nơi khóe miệng, nhẹ nhàng cười cười, không nói gì.
Tiêu Phàm lại đánh một đấm qua, Diệp Kính Văn dễ dàng đỡ lấy.
Hai người giằng co, chỉ lát sau, Tiêu Phàm cười lạnh, “Thì ra cậu vô dụng như vậy! Mấy lời nói lần trước chỉ toàn là nói láo thôi sao?!”
Tựa hồ là giận dữ, hai mắt Tiêu Phàm đỏ tơ máu, thanh âm sắc bén như kiếm xuyên thấu không khí.
“Không có tình yêu, cậu sống không nổi nữa sao? Muốn chết phải không? Cậu học y mà, phương pháp để tử vong cậu biết nhiều như vậy, tùy tiện chọn một loại để chết thật sạch sẽ! Cậu xem, cậu bây giờ giống thứ gì?! Lâm Vi đối với cậu mà nói còn quan trọng hơn tính mạng sao?”
Thấy hắn không có phản ứng, Tiêu Phàm lại rống lên một tiếng, “Diệp Kính Văn!”
Diệp Kính Văn cười nhạt, dùng tay tao nhã chỉnh lại y phục xốc xếch, nhẹ giọng nói: “Cậu ấy không quan trọng bằng mạng của tớ, cũng là một nửa đi.”
“Cậu ấy bỏ rơi cậu nên cậu bỏ rơi chính mình?”
Là tôi đem mọi chuyện nghĩ đến thật tươi đẹp, hay là do anh căn bản chưa từng suy tính đến tương lai của chúng ta?
Vì Lâm Vi, anh có thể chịu đựng đau khổ nhiều năm như vậy, bày tỏ cũng không dám.
Vì Diệp Kính Văn, anh đừng nói là bị kéo dài thời gian tốt nghiệp, cho dù có bị đuổi học chắc anh cũng chẳng có nửa câu oán hận nhỉ?
Nhưng còn tôi, với tư cách là người yêu của anh tôi tính là cái gì? Vị trí trong lòng anh để lại cho tôi có bao nhiêu?
Vệ Đằng hít mũi một cái, hướng Tiêu Phàm cười nói: “Tiêu Phàm, sau này bao tử của em em sẽ chú ý nó nhiều, lúc lên cơn đau quả thật là rất muốn chết.”
“Huh? Sao đột nhiên lại nghĩ thông suốt rồi? Em không phải là vẫn luôn thèm ăn…”
“Tới đây, ôm một chút.” Vệ Đằng đột nhiên mỉm cười cắt đứt lời hắn.
Tiêu Phàm ngẩn người, luôn cảm thấy Vệ Đằng hôm nay rất không bình thường, “Chuyện ngày hôm qua, anh rất xin lỗi, bao tử Diệp Kính Văn ra máu, anh tối qua ở lại bệnh viện giúp hắn…”
“Không cần giải thích.” Vệ Đằng tiến lên, ôm Tiêu Phàm thật chặt.
Tựa như ôm một người anh em tốt, cái ôm hữu hảo mà xa lạ.
Từng được hắn dịu dàng ôm vào lòng, vuốt ve tóc bên vành tai, trêu chọc nói đầu mình giống con nhím.
Từng được hắn nhẹ nhàng ôm vào ngực, cằm đặt trên vai, bên tai là hơi thở ấm áp cùng giọng nói trầm thấp mê hoặc của hắn.
Hết thảy đều đã xa, rối loạn, tản mát.
Còn dư lại cái gì?
Anh không phải ỷ lại vào tôi một lòng một dạ đối với anh sao?
Không phải ỷ lại suy nghĩ tôi đơn giản dễ dụ sao?
Không phải ỷ vào tôi sẽ ngây ngốc chờ đợi anh sao?
Không phải ỷ lại cho dù có tổn thương tôi, tôi vẫn không hận anh sao?
“Tiêu Phàm, em đi đây.” Tiêu Phàm phóng khoáng bày ra dấu tay tạm biệt, cứ như vậy kết thúc đi, không cần thiết phải hận anh, nếu yêu mà đau khổ như vậy, chi bằng cứ buông tha là được rồi.
“Có phải thân thể em không thoải mái không?” Tiêu Phàm kéo Vệ Đằng, lại bị Vệ Đằng hất ra.
Tiêu Phàm cau mày, “Em rốt cuộc là thế nào? Vệ Đằng, đừng quấy phá nữa được không?”
“Đầu em đau, về ngủ một lát.”
Vệ Đằng nhếch miệng cười cười với Tiêu Phàm, xoay người ra cửa.
Tiêu Phàm vẫn nhớ nụ cười đó, rực rỡ như đóa hoa nở rộ giữa trưa hè, xinh đẹp mà lóa mắt.
Nhưng không còn xuất hiện lại nữa.
Ngày kế, Tiêu Phàm nhận được tin nhắn của Vệ Đằng.
“Chúng ta chia tay thôi, tôi đi, xin anh đừng tìm tôi.”