Tình Yêu Đau Dạ Dày
Chương 67 :
Ngày đăng: 21:52 19/04/20
Ngoại Truyện 6: Điểm khởi đầu của hạnh phúc
Ngay từ tháng Chín, Vệ Đằng đã bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến du lịch nhân dịp nghỉ Quốc Khánh dài ngày năm nay. Tối nào về đến nhà cậu cũng ngụp lặn trong hàng đống lộ trình du lịch trên mạng, trong lòng băn khoăn giữa một bên là đi theo tour, một bên là tự đi du lịch với Tiêu Phàm, một bên là đi Quế Lâm để ôn lại đoạn ký ức đẹp đẽ lúc mới quen nhau, một bên là leo dãy Trường Thành chinh phục đỉnh Thái Sơn.
Kỳ nghỉ bảy ngày sắp tới nhất định phải vui chơi cho đã, chọn được một địa điểm hay là chuyện vô cùng quan trọng, còn phải tính đến sở thích của Tiêu Phàm. Vệ Đằng nghĩ tới nghĩ lui, chọn ra một sô địa điểm hâp dẫn, nhưng cuối cùng vẫn không hạ quyết tâm được. Truyen8.mobi
Kỳ nghỉ càng ngày càng đến gần, tôi nay vừa hay Tiêu Phàm đang nhàn rỗi, thế là Vệ Đằng liền hớn hở cầm một đống tờ rơi của các hãng du lịch, chạy vào phòng ngủ để bàn bạc với anh.
Tiêu Phàm vừa mới tắm xong, đang cầm khăn tắm màu trắng lau mái tóc ướt sũng. Vệ Đằng đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, cười híp mắt hỏi: "Có muốn em lau giúp anh không?".
Tiêu Phàm nhìn Vệ Đằng một cái, mặt mày bình thản đưa khăn cho cậu.
Vệ Đằng không nhận lấy, cười càng rạng rỡ hơn: "Em đùa thôi, anh tự lau lấy đi".
Tiêu Phàm cũng không giận, khẽ cười, giơ tay vò mái tóc của Vệ Đằng, thấp giọng hỏi: "Tìm anh có chuyện phải không?".
Vệ Đằng vênh váo nhướn cao lông mày: "Không có chuyện gì thì không được tìm anh sao?".
Ánh mắt Tiêu Phàm dừng lại trên khuôn mặt Vệ Đằng, nhìn cậu không chớp mắt. Vệ Đằng thấy hơi xấu hổ, mới đưa tay sờ mũi, khẽ ho một tiếng nói: "Đúng là em có chuyện phải tìm anh".
"ừm, nói đi." Tiêu Phàm thu ánh mắt lại, tiếp tục lau tóc. Vệ Đằng ấp a ấp úng mở lời: "Đột nhiên em nghĩ ra, hai đứa mình quen nhau đã mấy năm rồi. Năm nay Quốc Khánh được nghỉ bảy ngày liền, hay là chúng ta đi du lịch đâu đó, tiện thể nghỉ ngơi...". Nói đến đây, tự nhiên có chút ngại ngùng quay đầu đi chỗ khác, "Em biết là anh không thích đi du lịch, nghỉ Quốc Khánh chỗ nào người cũng đông cũng chen chúc, thời tiết lại còn nóng bức, muốn đi tham quan ngắm cảnh còn phải xếp hàng, anh còn rât ghét tiếng ồn... Vì thế, em nghĩ...". Vệ Đằng khẽ cúi đầu xuống, "Chỉ hai đứa mình đi thôi... tìm chỗ nào yên tĩnh thôi. Phong cảnh đẹp một chút, lại vắng người... chơi vài ngày rồi về...".
Ý... sao nghe cứ như đi hưởng tuần trăng mật vậy?
Tiêu Phàm dừng tay, nghiêng đầu nhìn cậu, chỉ thấy Vệ Đằng cứ cúi đầu, lời muốn nói nghẹn lại trong miệng cậu, mãi mới chậm chạp thốt ra: "Mấy hôm nay em đã tìm nhiều thông tin, chọn ra mấy chỗ cũng được, anh xem đi". Dứt lời liền chìa xấp tờ rơi ra.
Tiêu Phàm liếc một cái, trên đống tờ rơi đó, Vệ Đằng đã cẩn thận dùng bút đỏ khoanh những lộ trình thích hợp để một cặp tình nhân tự đi du lịch.
Nhìn Vệ Đằng ngồi bên cạnh đang ngượng nghịu đan những ngón tay vao nhau. Khóe miệng khẽ nhếch lên mỉm cười, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ theo, bất giác muốn giả bộ trêu chọc cậu một phen. Truyen8.mobi"Nhưng đợt Quốc Khánh anh có việc..." Tiêu Phàm cố làm vẻ tiếc nuối.
"Cơ quan anh kiểu gì thế, pháp luật quy định Quốc Khánh cả nước được nghỉ, cấp trên của bọn anh cũng học luật ra, sao có thể ngang nhiên vi phạm pháp luật thế được! Quốc Khánh còn bắt người ta làm việc, bị điên à?" Vệ Đằng tuôn ra một tràng oán giận trách móc, lúc ngẩng đầu lên, phát hiện Tiêu Phàm đang nhìn mình, khuôn mặt anh nở một nụ cười dịu dàng.
Biết mình vừa bị anh trêu chọc, Vệ Đằng thẹn quá hóa giận, dùng hai tay đẩy mạnh Tiêu Phàm xuống giường: "Anh đi chết đi!".
Vệ Đằng điên tiết quay lưng bỏ đi, nhưng Tiêu Phàm đột nhiên duỗi chân ra giữ cậu lại, Vệ Đằng lảo đảo suýt nữa thì ngã nhào, may mà Tiêu Phàm kịp theo đà kéo cậu lên giường.
Tư thế thân mật này khiến hơi thở Vệ Đằng loạn nhịp, cậu căm phẫn trợn mắt lừ kẻ đầu têu với nụ cười vô tội kia...
Trừng mắt nhìn anh xong, Vệ Đằng tức tối nói: "Anh không đi thì thôi, em đi một mình, đi du lịch một mình càng tự do".
"Thôi nào, đừng giận, anh có bảo là không đi đâu." Tiêu Phàm giơ tay khẽ véo cái má đỏ ừng vì giận của cậu, "Anh sẽ đi cùng em, được chưa?".
Nhìn đôi mắt ngập tràn dịu dàng của anh, cơn giận của Vệ Đằng dần dần tan biến hết, trong lòng cân nhắc một lát, sau đó cậu nói: "Hay chúng ta đi Tây Tạng, ở đó vắng người, hì hì, còn có thể đến cung điện Polata cầu nguyện nữa…".
"Đi Tây Tạng không được an toàn cho lắm." Tiêu Phàm lập tức phủ quyết luôn đề nghị này.
"Hay đi hồ Thanh Hải xem sao? Hồi còn đi học, em nghe nói ở đó cánh đồng hoa cải trải dài mênh mông, đẹp vô cùng... Em còn muốn cưỡi trâu lùn nữa..." Vệ Đằng say sưa mơ tưởng.
Tiêu Phàm bình tĩnh nói: "Mùa này hoa cải rụng hết rồi. Hơn nữa trâu lùn nằm trong chương trình bảo vệ động vật hoang dã của quốc gia, sao có thể tùy tiện cho em cưỡi chứ?".
"Ồ..." Vệ Đằng đưa tay xoa gáy, "Hay đi Vân Nam vậy, ở đó phong cảnh đẹp, còn rất yên tĩnh nữa".
"Tối nay chúng ta nên làm vài nghi thức để làm chứng cho hôn lễ chứ."
"ư... anh là đồ tồi... còn chưa kết hôn cơ mà... "
"Vì thế mới phải làm công tác chuẩn bị."
Xem ra đêm nay không thoát được rồi.
Vệ Đằng nghiến răng: "Chỉ làm một lần thôi... Mấy hôm sắp tới cũng không được làm, em đến đây để đi du lịch chứ không phải để... ư...
Môi cậu lại bị khóa chặt, sau khi nụ hôn cuồng nhiệt dai dẳng chấm dứt, bên tai truyền đến giọng thấp trầm của Tiêu Phàm: "Yên tâm, anh biết chừng mực mà".
Lúc này Vệ Đằng mới thôi chống cự, ôm chặt Tiêu Phàm để mặc anh muốn làm gì thì làm.
"Tiêu Phàm." Vệ Đằng đột nhiên đỏ mặt cắt ngang lời anh.
"Ừ, sao nào?"
"Ngày hôm kia đi đăng ký kết hôn phải nói những gì?"
"Hả? Không phải em hối hận thật đấy chứ?"
"Hứ, đã đến đây cũng nên tìm hiểu một chút mà. Theo quy định ở Bỉ, người đồng tính đăng ký kết hôn có phải tuyên thệ không? Lúc tuyên thệ đọc tiếng Anh hay tiếng Pháp? Em không biết tiếng Pháp đâu đấy, tốt nghiệp lâu quá rồi, từ vựng tiếng Anh cũng quên gần hết, có bản mẫu để đọc trước không, đến lúc đó nếu không đọc được thì biết làm sao?..."
Tên ngốc này toàn nghĩ cái gì vậy? Nhưng mà cũng thẳng thắn thật đó, đã bắt đầu nghĩ đến chuyện đăng ký kết hôn từ bây giờ rồi. Điều này có nghĩa là, cậu ấy cũng đang mong đợi giây phút chính thức kết hôn phải không? Tiêu Phàm mỉm cười, ôm chặt cậu vào lòng, "Yên tâm đi, em cứ nói theo anh là được".
"Phải nói những gì cơ? Anh làm mẫu trước đi."
"Ừ." Tiêu Phàm cười gian nói: "Ví dụ như là... I love you".
“À... câu này à..."
"Em phải nói theo anh chứ. Nào, nói anh nghe xem."
Vệ Đằng nhắm mắt lại, "Đến lúc đó em sẽ nói".
Giọng cậu nhỏ dần, rõ ràng là buồn ngủ quá mà thiếp đi rồi.
Cậu ấy xấu hổ không nói cũng không sao, đằng nào sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, mối quan hệ giữa hai người sẽ bền vững như sắt thép, cả đời này cũng không trốn thoát được. Đăng ký xong, chờ kỳ nghỉ trăng mật kết thúc, sau khi về nước, hai người đã có một cuộc hôn nhân hợp pháp, anh có cả đống thời gian để cạy miệng cậu nói ra điều đó.
Tiêu Phàm mỉm cười, ghé đầu hôn khẽ lên trán cậu, hạ thấp giọng nói: "Anh yêu em".
Cho nên, có thể chính thức kết hôn cùng em, là điều hạnh phúc nhất cuộc đời anh.
Anh yêu em, Vệ Đằng, cảm ơn em, đã bước vào cuộc sống buồn tẻ của anh, đem đến cho anh biết bao sự ấm áp và điều tốt đẹp.
Nước Bỉ là điểm cuối cùng của chuyến dụ lịch lần này, nhưng lại là điểm khởi đầu hạnh phúc của hai ta, phải không em?
- TOÀN VĂN HOÀN -