Tình Yêu Lạ
Chương 41 :
Ngày đăng: 11:06 18/04/20
Lớp học của tôi – 6h20 sáng
- Ớ… ớ… ớ… - Tôi bước vào lớp học với cái ngáp dài và tinh thần uể oải, tồi tệ hơn bao giờ hết trong cuộc đời. Quả thật ngày hôm qua có nhiều thứ đáng để nhớ.
Cũng không biết tôi đã kể về một ngày mới của tôi với viễn cảnh ngáp ngủ của một thằng nhóc học sịnh bước vào lớp bao nhiêu lần trong truyện này. Một lần, hai lần, ba lần, bốn hay năm sáu bảy lần gì đó… hoặc cũng có thể là nhiều hơn! Tôi làm sao nhớ nổi chứ. Thôi thì tôi xin phép cho tôi kể thêm một lần nữa vậy.
- Sáng ra toàn nghe ông ngáp thôi! – Cũng như những thường lệ khác, người tôi gặp đầu tiên lúc bước vào lớp đều là con Loan, nó luôn đến sớm mà.
- Chà… àu… ủi… áng! - Vẫn còn mơ màng lắm, tôi chào lại con Loan cho có phép lịch sự trong một tiếng ngáp tiếp tục. Chẳng biết như thế có được gọi là “lịch sự” hay không nữa?
- Sách có dạy buổi sáng nên uống một tách cà phê sữa và ăn lót dạ với bánh mì xăng – quích thì có lợi cho bao tử. - Thằng Dững mọt sách luôn chào tôi buổi sáng bằng một câu “sách có dạy” mà tôi chẳng hề biết đó là nó đọc từ trong cuốn sách nào. Có hôm nó còn bảo “sách bắt hôm nay phải ăn cơm nguội chiên” hoặc là “sách kêu hôm nay đừng uống trà đá cho buổi sáng” và hàng tá thứ khác như không nên ngáp ngủ, không được đi nhanh, cấm tuyệt đối đừng leo trèo… Toàn những thứ hầm bà lằng xắn cấu và vô bổ ích hết biết! Thảo nào mắt kính của nó mỗi lúc một dày thêm. Tôi thì đoán nó toàn đọc ba cái truyện sex trên mạng mới ra nỗi đó.
- Tao thì chỉ biết sách có dạy nếu sáng ra tao nghe theo lời mày thì tao chết sớm! – Tôi bịt tay lại, đầu lắc lắc liên tục để phản biện.
Nó lại gân cổ cãi:
- Mày thì biết gì? Sách luôn nói đúng! Chỉ có hạng trí thức tầm thường mới không hiểu thôi. – Rồi nó sỉ tay vô mặt tôi một cách cương quyết để khẳng định câu nói của mình là đúng.
- Chắc mày là dân cao thâm rồi há? Giỏi nhứt cái chuồng này rồi? – Tôi bĩu môi khi dễ nó. – “Khùng thì giống hơn!”
- Mày… Sách có dạy quân tử không nên chấp kẻ tiểu nhân, đạo bất đồng thì bất tư duy ngôn là dzậy. - Những câu xổ nho này tôi thường nghe được mỗi khi tranh cãi với nó. Lại “sách” và “người xưa”, cổ lổ sỉ thấy ớn hà!
- Còn tao thì biết mình hong nên nói chuyện dới dân khùng nhiều kẻo lây bịnh.
Bỏ mặc nó, tôi quyết định không cãi cọ với thằng khùng này để hao Calo thêm, sáng ra phí tô phở của mình thì dại gì!
…
Một điều mà tôi chưa bao giờ dám nghĩ ra.
- Chậc…! – Trên bàn tôi có một mảnh giấy ghim trên đó.
Tôi chẳng cần phải đoán là ai cho mệt xác thân, nhìn thấy cái cặp để trên hộc bàn trên là đủ hiểu rồi.
[ Vào lớp thì ra ban công! ] - Chỉ có bao nhiêu đó thôi! Vỏn vẹn có đâu… Hai… bốn… sáu chữ hà. Ngắn tũn tỉn. Lời lẽ hong biết là nhắn cho ai, người nào đã nhắn và ý nghĩa gì. Thật là khó lòng hiểu cho ai đọc lén.
Nhưng tôi thì hiểu! (^___^) Chỉ có “hắn” mới là dạng người đó thôi: Thích sự im lặng, vắn tắt, không ham khoa trương và cũng ít lời ngay cả trong những lời nhắn gửi. Khoa luôn là vậy!
Ai cũng nghĩ tôi điên nên mới thích một dạng người như thế. Vừa đơn điệu, khô khan, cộc cằn tính nết, luôn làm cho người ta thấy khó gần và cũng chẳng thích gần gũi ai – Lúc nào cũng có một bức tường ngăn cách với những người xung quanh. Dạng người đó chắc không mấy ai thích, nhưng tôi lại là một trong số ít những người như vậy.
Nói ra thì thật là kỳ nhưng nếu không nói thì chắc không ai biết: Một người như Quân, tốt đẹp ở mọi mặt nhưng nếu để lên bàn cân so sánh với Khoa, bảo tôi nghiêng tay về bên nào thì có lẽ… tôi sẽ nghiêng tay về bên… Khoa. tự trong đáy lòng tôi cũng chẳng hiểu nổi mình đã làm những chuyện gì, tôi thích Quân bao nhiêu phần trăm và tôi thực sự muốn ở bên người này hay không tôi hoàn toàn không biết được! Một minh chứng là tôi đã… quay trở lại với vòng tay của Khoa (Quân’s FC không ai được gào lên đấy).
Tôi thừa nhận mình có lỗi!
- ------------------------------
Ban công
Tôi đến nơi hẹn ghi trong giấy ngay sau đó, rất vội là đằngkhác. Vốn dĩ tôi thừa biết tính thằng Khoa nó không thích đợi chờ ai; để người ta chờ thì có lẽ nó thích?!
Nếu có hứng thú, tôi xin nói về thằng Khoa dưới góc độ này - một anh chàng tuổi mới lớn, con người như vô hồn trong trạng thái mông lung, đôi mắt bận bịu trong việc quan sát cái gì đó.
Thường thường mỗi lần nhìn thằng Khoa tôi không chú ý lắm tới cái vẻ công tử của nó, chỉ lo nghĩ là làm sao mình mới tiếp cận được nó thôi. Tôi hay bỏ qua những chi tiết rất đáng giá của gã khó gần này. Cái gì ư? Đơn giản là đôi mắt khi không có kính, điệu bộ thật hơn nếu không là lạnh lùng giống diễn viên trong các phim thần tượng, cái vẻ… “chanh chảnh” như bọn con gái vẫn nói bị giấu đi, mặt chả bao giờ cười được thay thế bằng điệu bộ thẩn thờ. Tôi nghĩ rằng sẽ không ai trong số những người đang đọc TYL thích được thằng Khoa nếu gặp nó ngoài đời. Thật đấy! Nó rất khó ưa! Thay vì xác định được bản thân là một nạn nhân của quá trình “tạo ra loài người hoàn mỹ” của thượng đế thì nó phải thấy đồng cảm cho những người giống như mình, hạn chế nói những câu mang tính chất “sốc” thẳng nếu gặp một ai đó hơi “dzèo dzẹo” xuất hiện trước mặt thì tôi thấy nó chưa bao giờ làm vậy. Quả thực thằng Khoa không hề dzẹo, thậm chí nó nam tính hơn hẳn những đứa trong lớp tôi là đằng khác; vì lẽ đó nó hay nói những câu đại loại như: Con bóng lộn, thằng Hifi, bóng xà – pang… vào mặt mấy tên gần lớp tôi mà có điệu bộ hơi “bung lụa” trước mặt nó. Ngay cả con gái còn không ưa nổi cái vẻ của tên đáng ghét này. Cũng có lẽ vì thằng Khoa dường như không thích con gái tới gần mình, hễ mà đứa nào xớ rớ trước mặt nó là luôn bị chửi nặng; ngay cả con Thư bà chằng lớp tôi nổi tiếng ngang như cua biển mà nó còn bị nó “dán thẻ” dễ dàng. Thành ra… con gái lớp luôn liếc xéo thằng Khoa mỗi khi nhìn, nếu nói cho đúng thì là ghét.
Còn nếu nói về Quân, tôi nghĩ hổng cần phải nói nhiều đâu há?! Tên đó thì ghét thằng Khoa ra mặt rồi. Hắn chỉ tiếc là không có dịp nhai gan nuốt phổi nó thôi, chứ còn vụ làm thân hả? Mơ đi!
Chung quy lại chỉ có mỗi Dustin là thích nó. Quên mất là có cả tôi nữa.
Quên mất đang kể tới đoạn nào rồi… Ai dà!!! Àh! Đến đoạn thằng Khoa đang ngắm cảnh thiên nhiên trời mây rồi phải hong? Tiếp nè…
- Tới rồi sao không lên tiếng?
- Ờh thì… Thấy ông say sưa nhìn gì gì đó nên tôi không có… muốn phá ngang thôi.
- Đau… đau quá! - Hắn rên rỉ.
- Nó bị sao dạ chòy? Tự nhiên giãy lên như con cá lóc bị đập đầu hà??? – Con Diệp lùn lấy tay bịt miệng lại như thể sợ sệt cái gì to lớn lắm.
- Mày bị gì dạ Khoa?? - Thằng lớp trưởng cũng lên tiếng hỏi han.
- Có sao hong chời?
- Dám nó ăn bậy bị đau bụng chứ gì! – Con Phan Kim Liên tài lanh lên tiếng.
- Chắc dzị rồi!
- Đau quá… - Gã bắt đầu quẫy đạp dữ hơn. Dường như là cơn đau đang tăng lên.
- Xin… xin… cho nó xuống phòng y tế đi! – Tôi ấp a ấp úng lên tiếng. Thường ngày tôi hay tỏ vẻ không ưa thằng Khoa, nếu bây giờ nhảy xổ vào mà hỏi han thì… khác nào lạy ông con ở bụi này chứ. Tôi thực sự rất sợ nó có chuyện nhưng cũng lo cho chính mình nữa.
- Uui…
- Có dầu nè ông nội, xứt đi cho bớt đau! – Con Diệp móc trong cặp ra chai dầu gió rồi dúi vào tay thằng Khoa.
- Chắc nó bị đau ruột thừa hả dzì ớ? Nó ôm bụng góc phải không hà. - Thằng Tâm xì thét toáng lên liền ngay sau đó. – “Thầy ơi! Thầy ơi thầy…” - Đáng lí ra tôi phải là người la lên mới phải, nhưng tôi vì sợ nên đã không làm.
- Gì? – Ông thầy đang say sưa giảng trên bảng đột nhiên dừng bặt lại, ổng quay xuống nhìn tụi tôi. – “Góc đó làm gì lộn xộn quá?!”
- Thầy cho thằng Khoa nó xuống phòng y tế thầy ơi, nó bị đau ruột thừa rồi thầy.
- Nó đau dữ lắm thầy ơi!
- Phải thiệt hong hay là nó giả bộ như mọi khi? – Ông thầy đa nghi hỏi gạn lại.
- Thầy không cho người ta đi rủi có gì thầy chịu trách nhiệm nha! – Tôi bực mình cái ông thầy này quá trời rồi. Có mỗi một giải pháp duy nhất là la to lên để kích thích ổng thì mới may ra được.
- Nó đau dữ lắm rồi thầy ơi!
- … - Bây giờ thằng Khoa không còn đủ sức la nữa, nó đang quằn quại trên bàn của mình.
- Ai xuống cõng nó đi lẹ lẹ qua bệnh viện luôn đi! – Ông thầy cuối cùng cũng đã duyệt chiếu cho tụi tôi đưa nó ra khỏi lớp.
- Thằng Tân ghẻ qua cõng nó đi!
- Con Uyên dzới con Thu đi theo coi coi nó có bị gì không nè.
- Đợi tao chút!
- Lẹ lẹ lên mấy má!
Vậy đó! Lớp tôi bắt đầu hỗn loạn hệt một cái chợ chỉ vì một mình thằng Khoa.
- Đỡ nó lên lưng thằng Tân đi!
- Có dầu hay khăn giấy gì hong?
- Đứa nào điện cho cô mình coi, nói thằng Khoa bị đau ruột thừa rồi.
- ----------------------------
Thằng Tân ghẻ, Thịnh lùn, Tạo điên cùng đám con Uyên heo và con Bảo Thu biến mất khỏi dãy hành lang, dồn dập chạy thẳng qua bên Bệnh viện (trường tôi nằm sát với Bệnh thôi, bước ra khỏi cổng sau là tới liền).
Nhìn theo thằng Tân, tôi sợ đến nỗi từng cơn lạnh làm run vai mình mặc dầu lúc này không có cả một cơn gió nhẹ.
- Đừng sợ! Không sao đâu! - Thằng Khương vỗ nhẹ vai tôi an ủi, đưa luôn một cái khăn giấy. – “Nó không sao đâu mà mày sợ!”
- Cầu trời cho mày nói đúng… - Tôi gục đầu lên vai nó khóc nức nở, cũng không biết đây là lần thứ mấy tôi làm vậy.