Tình Yêu Lạ

Chương 42 :

Ngày đăng: 11:06 18/04/20


Buổi chiều – Sáu giờ rưỡi



Tôi đến Bệnh viện thăm Khoa cùng với con Kim. Mọi chuyện đã trở lại vốn ban đầu của nó, bình thường và ổn định.



- Cậu! Đi đâu dzô đây dzị? - Con Kim ở đằng sau lưng cứ léo nhéo hỏi tôi từ lúc vào cổng Bệnh viện tới bàn trực, qua khỏi dãy hành lang rồi vô tới tận trong này mà vẫn không thôi.



Tôi phát bực lên trong mình, gắt nó một cái:



- Hỏi gì quài dzị má? Đi theo chi rồi hỏi? – Không quên lườm nó một cái cho có lệ.



- Có miệng thì hỏi chứ mắc gì câm họng lại.



- Thôi! Im đi cho tui nhờ mà! – Tôi chắp tay lại, liên tục xá nó không ngừng.



- Biết điều xin ngay từ đầu có phải hay hong? – Nó dè môi ra rồi im lặng liền ngay từ đó, móc túi lấy điện thoại ra nhắn tin điên cuồng.



Vậy là tắt được cái đài phát thanh di động, giờ chỉ còn lo mỗi việc tìm phòng cho ra thôi.



Nhưng mà… nói thì dễ chứ làm mới khó! Tôi dở ẹc ba cái chuyện tìm kiếm, nhất là tìm với số (T_T). Chỉ có giỏi gì liên quan tới việc “tiêu tiền” thôi, ngay cả chuyện đếm tiền tôi còn ngu chứ huống chi. Toàn là ngu những cái không đáng!







Mười lăm phút sau đó



- Hơiiiiii dà!!!!!!!!!!!!!! – Tôi hắt hơi ra vì chán nản. Điệu bộ này dành để diễn tả mấy cái dạng người… đang lúc thất bại đấy mà. – “Mệt quá Kim ơi!” – Tôi ngước lên nhìn con Kim bằng đôi mắt mỏi mệt, tâm thần thất thểu hạng nặng.



- Ờ… - Nó chỉ có biết “ờ” một cái cho có lệ với tôi, mắt vẫn dáng tịt vào màn hình điện thoại mà không thèm rời đó ngay cả chỉ trong một giây.



- Tao tìm hong ra… Chán quá!!!!!! – Tôi ngồi phịch xuống băng ghế dọc hành lang bệnh viện, vò đầu bứt tóc không ngừng.



- Ờ! – Con Kim vẫn chỉ biết ậm ờ cho qua chuyện.



- Mày có cách nào tìm phòng cái ra ngay hong?? Chỉ tao coi!



- Ờ ờ…



Ban nãy thì nó léo nhéo đến phát bực, bây giờ thì lại chỉ biết “ờ ờ” cho xong. Cái con nhỏ này đúng là dạng dễ chọc điên người ta mà.



- Mày mắc gì mà ờ quài dzị? Bị tắt tiếng hả? – Tôi cáu lên tới tận lỗ rèn, quát thẳng vào lỗ tai trái của nó.



- Thì ờ…



Trời ới! Cái điệu bộ này là nó đang chọc điên tôi mà.



- Nói gì coi! – Tôi phát tiết ra lệnh cho nó.


- Không!



- Tưởng đói tui… múc cháo cho ăn.



- Cháo gì? Ai nấu?



- Tui… nấu chớ ai.



- Ăn được hong? - Nghe xong câu này tôi thấy quê độ hết biết. Tôi ác tâm đến độ cho hắn ăn cháo heo hay sao mà… Làm như tôi tâm địa xấu xa lắm vậy?



- Không! Ăn vô chết liền đó! – Tôi bực mình nạp lại hắn.



- Để dành ăn một mình đi!



(R_R) Đồ nhẫn tâm! Đồ quái vật! Đồ cóc ghẻ! Đồ chồn hôi! Ta bỏ công nấu cho mi ăn mà mi hong thèm… Tôi ghét hắn!!!!!!!



- Chọn được chưa? – Sau một hồi tiếp tục im lặng, cuối cùng gã cũng chịu nói chuyện tiếp. Đúng là đánh chết không buông, nằm trên giường bệnh mà còn nhớ chuyện… tị nạnh cho được.



- Chọn gì? – Tôi giả vờ không hiểu, tròn mắt hỏi hắn.



- Tôi và Quân.



- Chưa!



- Dzậy tới đây chi? – Không khí trở màu, hắn bắt đầu giận lẫy tôi, quay mặt về phía bên kia giường.



- Khó lắm! –Tôi than thở.



- Tui không thích ai bắt cá hai tay, tôi thì được chứ người yêu tôi thì tôi không cho phép. - Thiệt là hắc ám! Nói đến độ không ra hơi, mặt thì tím tái mà còn cái giọng công tử đó. Đồ mỏ heo.



- Cho tui…



- Cút ngay! – Tôi chưa kịp nói hết câu là hai từ này nó xọt vào lỗ tai mình liền lúc đó.



Quay đầu ra cửa, tôi tá hoả khi thấy…



- Đi khỏi chổ này trước khi tao lên cơn! – Giọng nói khác xen vào.



- Chậc… - Tôi thấy mệt mỏi hết biết.



- Ai dzậy cậu? – Con Kim khó hiểu nhìn tôi, mặt đầy dấu chấm hỏi.



- Tina! – Giọng nói chắc nịch, khẳng định tên tuổi của mình. Nhỏ khùng đó như âm hồn bất tán, nó cứ dai dẳng bên tôi. Chị em nó giống như đòi nợ tôi ở tận kiếp trước, luôn bám chặt không buông ra.



Vào tới đây còn gặp nó, thể nào cũng có chuyện cho mà xem