Tình Yêu Phô Trương

Chương 59 :

Ngày đăng: 22:43 21/04/20


Editor: Trà Đá.



Hiệu quả cách âm trong phòng tắm thật ra cũng rất kém, hai người nhanh chóng ý thức được, lại di chuyển sang phòng quần áo chiến đấu.



Nền trong phòng quần áo được trải thảm, nhưng Thẩm Kình vẫn còn sợ Khương Đường bị lạnh, nên bế cô tới trước tủ quần áo treo áo lông thú. Khương Đường đang nhắm mắt, hoàn toàn không để ý đến Thẩm Kình đang làm cái gì, nhưng lúc cô nghe được tiếng động trên giá treo quần áo thì cô mở mắt ra, không khỏi sửng sốt: “Anh lấy áo của em làm gì?” Cả người cô đang treo trên người anh, anh còn có tâm tình tìm kiếm gì trong tủ quần áo của cô?



“Lót trên sàn nhà, anh sợ em bị lạnh.” Thẩm Kình tự tiện chăm sóc, xoay người đi về giữa phòng.



Khương Đường tức giận, hạ hai chân xuống đất, một tay bấu ở bả vai anh, một tay nhéo tai anh: “Trả áo em về lại chỗ cũ!”



Thẩm Kình đau đến lệch đầu ra, chống lại ánh mắt tức giận của Khương Đường, anh uất ức: “Anh sợ em lạnh…….”



Khương Đường không cấu anh nữa, cô vịn tủ quần áo chuẩn bị đi ra, Thẩm Kình vội vàng treo áo khoác lông thú trở về chỗ cũ, anh dùng hai tay giữ cô lại, chấp nhận chịu thua: “Được rồi được rồi, anh không động đến quần áo của em nữa được chưa?” Nhưng anh vẫn không ý thức được bản thân sai ở chỗ nào, anh tiến sát đến bên tai cô nhỏ giọng trêu chọc: “Hư thì mua lại cái mới, đâu phải chúng ta thiếu tiền.”



“Vậy thì em phá xe anh, rồi anh mua lại chiếc mới được không?” Khương Đường cười lạnh hỏi.



Thẩm Kình nghẹn giọng, nhỏ giọng giải thích: “Quần áo rẻ tiền, nhưng xe đắt…..”



Khương Đường châm chọc: “Không phải tổng giám đốc Thẩm có nhiều tiền lắm sao?”



Thẩm Kình nhìn cô, chợt hiểu ra. Đây không phải là vấn đề có tiền hay không có tiền, xe hơi phá xong cũng có thể đưa đi sửa được, nhưng anh không thể để cho cô phá xe anh vì anh yêu thích xe hơi, cũng giống như Khương Đường không cho anh phá quần áo của cô vì cô yêu thích quần áo.



“Anh biết sai rồi.” Thẩm Kình nhẹ nhàng hôn cô.



“Anh mà còn phá hoại quần áo của em nữa, thì em phạt anh một tháng không được gặp Đóa Nhi.” Khương Đường kéo kéo tóc anh, ánh mắt uy hiếp.



Thẩm Kình cười nhẹ, nâng cô lên cao, mặt anh chôn trong ngực cô: “Anh không làm hư quần áo em, anh chỉ làm hư……”



Chữ “Em” vừa chui ra khỏi miệng anh, thì anh đã bị Khương Đường cắn lấy môi trên.



Sau khi kết thúc, Khương Đường nằm ở trên ngực Thẩm Kình, cực kỳ buồn ngủ, nhưng đợi một lát cũng không thấy Thẩm Kình có động tĩnh gì, Khương Đường không nhịn được nhỏ giọng thúc anh: “Đi tắm.”




Bác sĩ Ngô rất thích Đóa Nhi, cười bởi vì tiểu nha đầu quá đáng yêu, đáng tiếc Thẩm Kình chỉ thấy bác sĩ đang cười hả hê, rõ ràng con gái anh khóc thảm thương đến vậy mà bác sĩ còn cười được, Thẩm Kình tức sôi ruột, nhưng anh không muốn tranh cãi với vị bác sĩ “Không có y đức” này, anh cúi đầu xoa xoa cánh tay con gái.



Đóa Nhi khóc đủ rồi thút tha thút thít hai cái, nhìn mẹ đáng thương.



“Đóa Nhi còn đau không?” Khương Đường dịu dàng hỏi.



Đóa Nhi ấm ức gật đầu.



“Mẹ hôn Đóa Nhi là Đóa Nhi hết đau ngay.” Khương Đường hôn nhẹ lên đầu của con gái, dụ dỗ con gái hôn cô. Đóa Nhi ngoan ngoãn làm theo, hôn xong rồi, thoải mái trong lòng, vừa nghiêng đầu, thấy ba đứng ở bên cạnh.



“Ba bế Đóa Nhi về nhà được không nè?” Thẩm Kình vươn tay dụ dỗ.



Đóa Nhi đã mặc quần áo tử tế rồi, vừa nhìn ba vừa chỉ chỉ vào cánh tay bị chích thuốc, uất ức a a méc ba. Thẩm Kình tự dưng lại đau lòng, vội vàng hôn lên cánh tay của con gái. Đóa Nhi được ba an ủi thì thoải mái hơn rồi, ngoan ngoãn nhào vào trong ngực ba.



“Trước kia Đóa Nhi cũng khóc như vậy sao?” Quay trở lại xe, Thẩm Kình trầm giọng hỏi Khương Đường.



Khương Đường gật đầu một cái.



Thẩm Kình lập tức lạnh mặt: “Lần sau đổi bệnh viện, bác sĩ ở đây kỹ thuật không chuyên nghiệp.”



Nhất định là do bác sĩ chích thuốc không chuyên nghiệp, nên Đóa Nhi mới khóc đến mức như vậy.



“Đứa bé nào chích thuốc mà không vậy, lần trước em tới, sau khi Đóa Nhi chích thuốc thì có khóc vài tiếng, có đứa bé không sợ đau chích thuốc không khóc, con gái anh tính khí tiểu thư, bác sĩ Ngô có liên quan gì.” Khương Đường rất công bằng, trừng Thẩm Kình: “Anh bớt nói nhảm đi, chuyện này mà truyền ra ngoài thì chỉ khiến người ta cười vào mặt.”



Thẩm Kình không tin lắm, nhìn về phía con gái.



Đóa Nhi cúi đầu ngồi trên ghế dành cho trẻ em, bàn tay nhỏ đang ôm con gấu bông, cái miệng y y a a không biết đang nói cái gì…….



Nội tâm Thẩm Kình khẽ động, lấy điện thoại di động ra, quay video cho con gái.