Tình Yêu Phô Trương
Chương 60 :
Ngày đăng: 22:43 21/04/20
Editor: Trà Đá.
Buổi tối Cố Đông Thần hẹn Lâm Tịch ăn cơm, anh ta lái xe tới nhà Lâm Tịch rồi mới gọi điện thoại cho cô ta, lúc đang chờ đợi, Cố Đông Thần có thói quen lướt blog. Trang đầu có rất nhiều nội dung, đủ loại, làng giải trí cũng có đề tài nhắc đến sinh nhật của người nổi tiếng, vừa nhìn đã biết là tiêu tiền như nước.
Anh ta cũng không để ý nhiều lắm, trang đầu không có nội dung nào mới.
Cố Đông Thần mở danh sách bạn bè trong blog của anh ta ra, vẫn còn Khương Đường, nhìn bức hình nho nhỏ của Khương Đường, Cố Đông Thần cầm điện thoại di động, nhấn vào trang blog của Khương Đường. Bài viết mới nhất trên trang blog của Khương Đường là bài cô chia sẻ về đoạn video của Thẩm Kình, anh ta mở phần bình luận ra, lại thêm một loạt sóng mới, tất cả đều là khen Đóa Nhi đáng yêu, còn khuyên Khương Đường nên học hỏi Thẩm Kình, đăng hình Đóa Nhi nhiều hơn nữa.
Nội tâm Cố Đông Thần khẽ động, thông qua điều này anh ta chuyển sang trang chính blog của Thẩm Kình.
Quả nhiên có một bài đăng mới trong blog: Hôm nay đưa tiểu công chúa đi chích ngừa, chích ngừa xong thì trở nên như vậy đây, [yêu con] [yêu con] [yêu con]
Phía dưới là đoạn video và hình ảnh Đóa Nhi đang ôm gấu bông ngồi trong ghế dành cho trẻ em, đồng thời cho thấy người quay ngồi ở ghế trước bên cạnh tài xế. Cố Đồng Thần nhìn Đóa Nhi trong hình, trong đầu anh ta nhớ lại mấy tháng trước cũng cùng Khương Đường đưa Đóa Nhi đi chích ngừa như vậy, khi đó tài xế lái xe, anh ta cũng ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, cũng thích quay người lại nhìn ngắm……. Đóa Nhi.
Hình như ly hôn cũng chưa được bao lâu mà Đóa Nhi đã lớn đến như vậy rồi.
Cố Đông Thần mở video ra.
Trừ tiếng động cơ xe rất nhẹ, thì trong xe rất yên tĩnh, ống kính hoàn toàn chĩa chính xác vào Đóa Nhi. Tiểu nha đầu ôm một con gấu bông mặc váy hồng, con gấu bông có chút bị lệch ra ngoài, hai chân hướng về phía cửa sổ xe, Đóa Nhi cúi đầu, một tay ôm gấu bông, một tay đặt trên cánh tay của gấu bông, gãi gãi.
“Bác sĩ cũng chích cho gấu bông rồi, Đóa Nhi giúp gấu bông hết đau đúng không?”
Kèm theo giọng nói cố ý ra vẻ ngây thơ của Thẩm Kình, Đóa Nhi đột nhiên nâng đầu lên, gương mặt trắng bóc, mắt to long lanh, có chút ửng đỏ, nhìn vào cũng có thể biết là mới khóc một trận. Cố Đông Thần không kìm hãm được giơ điện thoại di động lên cao, Đóa Nhi trong màn hình cũng đang nhìn anh ta, Đóa Nhi trông rầu rĩ không vui, sau đó lại cúi đầu xuống tiếp tục chơi với gấu bông.
“Em nói gì đi.”
Màn hình di chuyển, quay đến Khương Đường với một phong cách rất trang nhã, đồ trang sức trang nhã, trẻ trung xinh đẹp. Có thể Khương Đường không phát hiện ra Thẩm Kình đang quay phim cô, nên cô trợn mắt trừng Thẩm Kình một cái: “Ngồi xuống.”
Giọng nói kia thân mật tự nhiên, giống như đang khiển trách một đứa bé năng động bướng bỉnh, Cố Đông Thần không nghe rõ cô nói gì, nhưng trước mắt anh ta là bộ dáng xinh đẹp của Khương Đường đang giận, hai người kết hôn trong lúc Khương Đường giao cho anh ta sự xinh đẹp và trong trắng của cô. Đoạn video đã kết thúc, Cố Đông Thần còn muốn xem lại một lần nữa, thì bên tai truyền đến tiếng gõ cửa.
Khương Thục Lan nhìn Đóa Nhi, tiểu nhà đầu ngoan ngoãn ngồi ở trong ngực ba, mắt to tò mò nhìn bà.
Khương Thục Lan dĩ nhiên không muốn, mà bà cũng không phải bà ngoại, bà đi theo cháu gái đến nhà trai ở lại rất khó coi.
“Dì không đi đâu, để Đóa Nhi ở gần bà nội thêm một chút.” Khương Thục Lan cười nói.
Khương Đường cúi đầu.
Dù sao đó cũng là nhà của Thẩm Kình, cô không có cách nào khuyên dì đến đó ở, nếu như cô có nhà ở Hàng Châu, thì nhất định sẽ bắt buộc dì đi cùng cô.
Thẩm Kình mặc kệ, nhất định muốn Khương Thục Lan đi Hàng Châu, tính khí Khương Thục Lan mềm, nhưng một khi đã đưa ra quyết định thì sẽ không thay đổi, bà nói không lại Thẩm Kình thì lập tức trốn vào phòng ngủ, nhất quyết không chịu đi. Thẩm Kình giao con gái lại cho Khương Đường, anh đuổi theo dì đến cửa phòng ngủ: “Dì à, vậy dì cùng bọn cháu đến Hàng Châu ăn lễ năm mới, qua ba ngày tết rồi cháu và dì quay lại đây, nếu qua ba ngày tết dì không muốn về, thì cháu cũng không về.”
Thẩm Kình kiên trì như vậy, nên Khương Đường cũng đi theo khuyên dì cô.
Khương Thục Lan cảm thấy cảm động rồi len lén khóc, từ sau khi ly hôn thì đây là lần đầu tiên bà có ý định tái hôn. Nếu bà không tái hôn, thì cháu gái bà làm gì cũng nghĩ đến bà, để bà lại đây thì khó, mà đưa bà theo đến nhà họ Thẩm thì sợ người lớn trong nhà không thích, chỉ có tái hôn, thì cháu gái bà mới an tâm làm dâu nhà họ Thẩm.
Nhưng gả cho người nào mới được?
Bên cạnh hoàn toàn không có ai thích hợp.
Khương Thục Lan lau lau nước mắt, không biết quỷ thần xui khiến như thế nào, khuôn mặt của Tiêu Hàng chợt thoáng qua trong đầu bà, vậy mà giây kế tiếp bà lập tức xóa bóng dáng của Tiêu Hàng ra khỏi đầu. Không tính đến số tuổi, người ta là sinh viên mới tốt nghiệp, còn bà chỉ mới tốt nghiệp trung học, còn ly dị, làm sao Tiêu Hàng có thể coi trọng bà đây? Cái chân cua ngày đó chỉ là hiểu lầm.
Sau khi tâm tình Khương Thục Lan bình tĩnh lại, thì bà mới mở cửa, cười xấu hổ: “Đi thì đi, chỉ là đến để ăn tết, năm nay đi đi.”
Thẩm Kình mừng rỡ, xoay người đến nhận lại con gái trong ngực Khương Đường, nhân cơ hội đó nháy mắt với Khương Đường.
Khương Đường trừng anh, buổi tối lại phải thưởng cho anh một chút.