Tổ Trọng Án

Chương 121 : Vụ án 8 – Hỏa diễm ác ma (19)

Ngày đăng: 21:49 18/04/20


Quy củ cũ =]] vì còn 3 chương nữa dứt án, nên tập trung đăng tổ trọng án, sau đó ngưng một thời gian tập trung cho Vu vô. =]]]]] OK?



Trễ thả không bằng sớm thả.



Dựa theo phân phó của Bao Chửng, tổ Trọng án bây giờ liền thả Lưu Sinh, nhưng từ lúc hắn ra khỏi cục, đã có vô số cảnh viên liên tục bí mật theo dõi hắn suốt 24 giờ. Ý tưởng của Bao Chửng rất đơn giản, chính là theo dõi chặt chẽ Lưu Sinh, để ý mật thiết từng hành vi động tác của hắn.



Theo hồ sơ viết của Triển Chiêu, loại tội phạm như Lưu Sinh, một khi bắt đầu phóng hỏa rồi sẽ không dừng lại. Nói cách khác, sớm muộn gì hắn cũng sẽ gây án tiếp. Trước mắt không có bằng chứng định tội hắn, nhưng nếu có thể tóm lại hắn ngay tại lúc hắn phóng hỏa lần tới, còn không phải sẽ có bằng chứng trực tiếp sao?



Ý tưởng của Bao Chửng cũng có thể xem là biện pháp vô cùng bất đắc dĩ, vì vậy, sau khác các thành viên của tổ Trọng án bận rộn mấy ngày, cuối cùng có được một đột phá quan trọng rồi, vẫn không có chút nào gọi là cảm giác thả lỏng.



Có thể nói, bọn họ lúc này hoàn toàn là ôm cây chờ thỏ, lạc quan mà đoán một chút, nếu Lưu Sinh lại phạm tội lần nữa, bọn họ lập tức có thể tóm lấy tên ác ma phóng hỏa này ra pháp luật. Nhưng không có ai nói cho họ biết Lưu Sinh có thể tiếp tục phạm tội hay không. Nếu suy đoán theo lẽ thường, khi một người biết rõ cảnh sát đang để mắt tới mình, tuyệt đối sẽ không làm chuyện nguy hiểm. Vì vậy, có thể nói hành động ôm cây chờ thỏ của cảnh sát, hết 9 phần sẽ thất bại.



Vì vậy, vừa đồng thời giám thị Lưu Sinh, một tổ khác bắt đầu tiến hành bài tra một lần nữa lượng đầu mối ở 10 mấy hiện trường phóng hỏa. Đối mặt với số lượng công việc lớn cùng thời gian khẩn cấp, tất cả thành viên kiểm soát đều rơi vào lao động khó mà tưởng được. Bọn họ dùng tất cả mọi biện pháp, để trong đống tro tàn tìm ra dấu vết, chờ tìm được chứng cớ, định tội tên ác ma phóng hỏa này.



Bạch Ngọc Đường vô cùng khó chịu, có thể nói, từ lúc anh làm cảnh sát tới nay, chưa hề xử lý qua án nào uất ức như vậy. Tên khốn kiếp Lưu Sinh này, không phải tên thông minh nhất, thủ đoạn không phải hung tàn nhất, thậm chí chỉ là một cách phóng hỏa đơn giản không hề có chút kỹ thuật nào. Nhưng một tên tội phạm nhìn qua tưởng như dễ đối phó nhất lại làm cả một tổ Trọng án cùng chơi với hắn. Bạch Ngọc Đường đơn giản là giận muốn chết, hận không được lập tức lao tới nhà Lưu Sinh, trực tiếp thả cây đuốc, cho hắn nếm thử một chút mùi vị bị lửa thiêu là như nào.



Mặc dù đội trưởng đã đặc cách không cho anh với Triển Chiêu tham gia công việc giám sát Lưu Sinh, Bạch Ngọc Đường vẫn kiên trì muốn ra tiền tuyến, giám thị tên này ở khoảng cách gần nhất. Dĩ nhiên, hành động của hắn sao có thể thiếu mất Triển Chiêu được. Hai người được sắp ca ngày, mỗi ngày 5 giờ đi làm, 4 giờ chiều đúng giờ tan sở, mỗi ngày giám sát nhất cử nhất động của Lưu Sinh.



Mấy ngày tiếp theo, hai người trời chưa sáng đã ra cửa, sau một ngày giám thị hành động, đến tối đạp màn đêm về nhà. Lưu Sinh vẫn không hề có hành động, mà cùng lúc đó, thành phố D cũng không hề có cháy. Tất cả sự thật cơ hồ đã nhận định Lưu Sinh là hung thủ, nhưng cảnh sát vẫn không có chứng cớ buộc tội hắn.



Cái gì cũng mỉa mai như thế đấy, Bạch Ngọc Đường cực kỳ buồn bực, tâm tình của Triển Chiêu cũng khó chịu, hai người cả ngày bị vụ án ảnh hưởng tâm trạng, lại rất ăn ý không nhắc tới quan hệ bọn họ vừa xác định một nửa hôm trước. Thậm chí tới tối cả hai cũng tương an vô sự, cả Bạch Ngọc Đường cũng không nhắc tới hành động bước ba lần trước đã tiến hành được một nửa.



Thời gian cứ thế đi mất hai tuần, cảnh viên tổ Trọng án cũng có hơi thất vọng, công việc giám thị gian khổ cũng không nhận được bất cứ hiệu quả nào, tên Lưu Sinh này hình như là một kẻ vô cùng nhát gan, nhìn qua cũng thấy hắn sẽ không mạo hiểm tiếp tục gây án để bị tóm tại chỗ.



Theo dõi không có hiệu quả, áp lực của Bao Chửng cũng lớn vô cùng. Gần đây họp hành trong tổ Trọng án cứ cái này nối tiếp cái kia, vụ án lại không chút nào tiến triển. Cục trưởng đại nhân tính tình càng lúc càng tệ, sắc mặt của Bao Chửng cũng càng lúc càng đen, trừ Công Tôn Sách tất cả người khác đều không dám ở trước mặt hắn quá một phút, tránh bị liên lụy bởi lửa giận của hắn.



Bên trong không khí đè nén này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại kết thúc một ngày làm việc, đây đã là ngày 15 hai người họ liên tục giám sát Lưu Sinh. Một ngày nay vừa kết thúc, Triển Chiêu đột nhiên cản lại cánh tay muốn khởi động xe của Bạch Ngọc Đường.



“Ừm?” Bạch Ngọc Đường nhẹ cau mày, “Em làm gì vậy?”



Triển Chiêu híp mắt, chăm chú nhìn cánh cửa đang đóng kín nhà Lưu Sinh, không nói một lời.



Bạch Ngọc Đường thấy vẻ mặt Triển Chiêu nghiêm túc, biết cậu đang suy nghĩ, thức thời không quấy rầy. Triển Chiêu chăm chú nhìn cửa nhà Lưu Sinh thật lâu, khoảng 10 phút sau, cậu đột nhiên nói với Bạch Ngọc Đường, “Ngọc Đường, anh có từng nghĩ, có thể Lưu Sinh cứ như thế mà an tĩnh lại hay không?”
“Không sai, chính là tao làm!” Lưu Sinh trả lời chắc nịch, đồng thời nhìn thẳng vào Triển Chiêu.



Khóe miệng Triển Chiêu nhẹ cong lên, lần nữa chăm chú nhìn vào mắt Lưu Sinh, gằn từng chữ hỏi, “Lưu Sinh, bản lĩnh phóng hỏa của anh chính là giỏi nhất từ trước tới giờ, tôi nghĩ, không chỉ mình tôi, nếu như người khác biết được, nhất định sẽ bội phục anh sát đất. Anh làm cả thành phố D rơi vào khủng hoảng, một chuyện huy hoàng như thế lại không ai biết, thật là đáng tiếc.”



Lời của Triển Chiêu làm Lưu Sinh hiện ra một vẻ mặt thống khổ. Triển Chiêu khẽ mỉm cười, liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, hai người nhìn nhau gật đầu.



Bạch Ngọc Đường cong khóe miệng, thuần thục lấy còng tay từ sau lưng ra, còng hai tay Lưu Sinh lại.



“Anh, anh muốn làm gì?” Lưu Sinh vội vã nhìn Bạch Ngọc Đường.



Bạch Ngọc Đường cười lạnh, “Mời cậu về cục cảnh sát, yên tâm, thiên tài của cậu sẽ không bị mai một.”



Bạch Ngọc Đường kéo Lưu Sinh ra cửa, lại không đưa hắn lên xe mình, mà đem hắn giao cho Trương Long Triệu Hổ tới thay ca.



“Bạch Ngọc Đường, cậu làm gì đó? Không phải đội trưởng bảo phải giám thị hắn sao? Sao cậu lại trực tiếp bắt hắn lại?” Trương Long không hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường.



Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, lấy di động của mình ra, quơ quơ về phía Trương Long, “Yên tâm mang hắn về đi, chúng ta có chứng cớ rồi!”



Thấy Trương Long Triệu Hổ làm mặt kinh ngạc mang Lưu Sinh về cục cảnh sát, khóe miệng Bạch Ngọc Đường cũng dần thu lại. Anh quay người nhìn Triển Chiêu, “Bản ghi âm này nói thật ra cũng không thể xem là chứng cứ lấy được hợp pháp, ra tòa, luật sư sẽ bám lấy điểm này không thả. Chúng ta rất có thể không buộc tội hắn được.”



Triển Chiêu gật đầu, “Điểm này tôi hiểu, anh cũng hiểu, nhưng Lưu Sinh có hiểu không?”



Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, chợt cười, giơ tay lên chọt cằm Triển Chiêu, “Không ngờ lúc tiểu tử em đen còn phải đen hơn mặt của đội trưởng!”



“Nè!” Triển Chiêu vừa né ngón tay của Bạch Ngọc Đường, vừa la lên, “Anh không chịu nhanh trở về, tranh thủ thời gian này làm Lưu Sinh nhận tội đi. Bằng không hai người tụi mình cũng gặp xui xẻo!”



“Xui!?” Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, đem Triển Chiêu vây vào trong lòng mình, hạ giọng nói thầm bên tai cậu, “Tiến sĩ nhỏ, em lúc nào cũng chững chạc, sao lần này lại giống anh không bình tĩnh được vậy ta?”



Triển Chiêu đỏ mặt, buồn bực đáp, “Tôi cũng là người, cũng sẽ không nhịn được, được chưa.”



Vừa nói Triển Chiêu dùng sức đẩy Bạch Ngọc Đường, cuối cùng trốn khỏi ma trảo của anh. Cậu mỉm cười nhìn Bạch Ngọc Đường nói, “Cảnh sát Bạch, đừng trách tôi không có nhắc anh, nếu chúng ta không mau trở về, làm Bao đại cả hiểu lầm, anh liền bị mắng thật đó.